Tiết Phương Hoa đùng đùng nổi giận gọi cho Lý Đồng. | Vừa mở miệng cô ta đã chửi ầm lên: “Lý Đồng! Cô là đồ tiện nhân! Đừng tưởng tôi không biết cô bỏ thuốc Cảnh Y Nhân, cô muốn hãm hại tôi...”Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng ngáp của Lý Đồng: “Phương Hoa! Tôi không biết cô đang nói gì, nửa đêm canh ba cô gọi điện cho tôi để lên cơn điên à? Cái gì mà bỏ với không bỏ thuốc, tôi chẳng hiểu gì cả.” Tiết Phương Hoa tức đến nghiến răng: “Được lắm! Cô cứ giả ngu đi! Chúng ta chống mắt lên xem, rốt cuộc là ai chết trước.”Lục Minh trở lại phòng bệnh.Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không bật điều hòa nên không khí rất oi bức. Hai ngày nay Lục Minh không hề chợp mắt, anh khẽ đi vào nhà vệ sinh tắm sơ qua, rồi thay một bộ đồng phục bệnh nhân mới, cùng nằm trên giường với Cảnh Y Nhân.Lúc anh để nhân viên điều dưỡng rời đi, cô ta như thể được ban ân vậy, lập tức ra khỏi gian phòng nóng tới mức cô ta không thể chịu nổi nữa.Lục Minh ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của Cảnh Y Nhấn vào lồng ngực, anh đau lòng hôn lên đỉnh đầu, trán, chóp mũi, bờ môi cô. Với vẻ mặt đầy hổ thẹn, anh thì thầm: “Là do anh không bảo vệ em cẩn thận.”Vì hồi nãy Cảnh Y Nhân phát sốt nên trong phòng không bật điều hòa, chỉ mở một cánh cửa sổ thông khí. Dù bây giờ là ban đêm, lại sắp vào mùa hè nên khí hậu vô cùng oi bức, song Lục Minh sợ cô lại lên cơn sốt nên không định mở điều hòa nữa.Một người có bệnh thích sạch sẽ tới mức biến thái như Lục Minh mà lúc này sống lưng đã ướt đẫm, quần áo dính dớp vào người. Anh cố nhịn nỗi khó chịu, nghiêng người dùng một tay ôm Cảnh Y Nhân, một tay cầm quyển tạp chí tuyên truyền của bệnh viện nhẹ nhàng phe phẩy giống như đang dùng quạt hương bồ để quạt cho cô. Nhìn là đủ biết, thực ra người Cảnh Y Nhân cũng nóng, nhưng trên khuôn mặt cô lại không đổ một giọt mồ hôi nào. Thi thoảng Lục Minh còn dùng khăn lông luồn vào trong quần áo cô giúp cô thấm mồ hôi...Vì bị mất máu nên Cảnh Y Nhân ngủ thẳng tới 10 giờ sáng mới tỉnh lại.Do nóng quá nên cô mới tỉnh!Phòng bệnh rộng rãi giờ cứ như cái lò bát quái. Ánh mặt trời buổi sáng tràn qua cửa sổ, ghế sa lông bị mặt trời chiếu vào cũng nóng rẫy lên. Ngay khi mở mắt ra Cảnh Y Nhân đã thấy gương mặt tuấn tú cực kì quen thuộc như trong giấc mơ của mình, cô sợ đến mức rút người về phía sau. Tối qua ngủ mơ nên sau khi tỉnh lại cô còn chưa kịp tỉnh táo, cho rằng Lục Minh ở ngay trước mặt mình là hoàng đế cữu cữu.Đêm qua cô lại mơ thấy cái ngày đáng sợ ấy một lần nữa.Mỗi khi nhớ lại, trái tim cô liền đau nhói..!Đó là một ngày tuyết rơi, cô đang chơi đá bóng da cùng các cung nữ trong sân. Giày cô dính đầy tuyết, giẫm lên mặt đất phát ra tiếng lạo xạo, cô đá bóng trúng vào thân cây mai màu hồng nhạt trong sân làm cánh hoa rơi rụng lả tả.Một cơn gió ngang qua làm cánh hoa bay đầy trời.Trong cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, tâm trạng cô rất vui vẻ. Sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa lớn trong sân bỗng nhiên bị đẩy ra, phá vỡ hết thảy những vẻ đẹp này. Dung công công mở cuộn thánh chỉ bằng bàn tay khô gầy đẩy nếp nhăn của ông ta. Mọi người trong sân đều quỳ rạp xuống. Cô khuyu gối quỳ xuống, bộ cung trang màu đỏ trải trên nền tuyết, sắc đỏ tươi như báo trước một tương lai đẫm máu đang tới gần.“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, công chúa Khuynh Thành - Cảnh Y Nhân, đầu độc quân tâm, dùng lời ma mị mê hoặc lòng người, đầu độc bách tính, tội ác không thể tha, tội này đáng phải lăng trì, nhưng niệm tình tuổi còn nhỏ, ban cho một chén rượu độc... Khâm thử!”“...” Cảnh Y Nhân ngây ngốc chôn chân tại chỗ, từng câu từng chữ của Dung công công văng vẳng bên tai cô.