Lục Minh gật đầu một cái. “Vậy cậu tính làm gì? Vì cậu cô ấy mới như vậy, chẳng lẽ cậu không cho cô ấy một câu trả lời à?”Nghe thế, Lục Minh sầm mặt lại, đánh mắt sang bình tĩnh nhìn anh ta.“Tôi định cho cô ấy một phần tài sản, không qua lại với cô ấy nữa. Nếu cậu là tôi cậu sẽ làm thế nào?”“...”Nghe vậy, mới đầu Phú Minh Tuấn sửng sốt, rồi nhếch miệng cười. “Ly hôn với Cảnh Y Nhân, cưới Tiết Phương Hoa. Chẳng phải là cậu không thích Cảnh Y Nhân sao, trả nhiều tiền thì không có lãi, chỉ cần cô ấy không chết thì cả đời cũng không dứt ra được. Còn bệnh viện của cha cô ấy, cậu cũng tài trợ không ít mà.”“Cô ấy nói sẽ đoạn tuyệt với cậu, chẳng may cô ấy phát bệnh không sống được, lẽ nào cậu không đến nhìn cô ấy một lần hay sao? Coi chừng bị truyền thống khai thác được tin tức nào đó lại mắng Lục Minh cậu là động vật máu lạnh. Những thứ này tưởng là nhỏ, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích công ty cậu. Cái thứ dư luận này có thể giết chết người, cậu vẫn nên ly hôn đi.”Nói đến đó Phó Minh Tuấn nhướn mày với Lục Minh, trong đôi mắt thâm thúy có mấy phần ý vị đùa giỡn anh. “...” Lục Minh trừng mắt giận dữ nhìn Phó Minh Tuấn, cậu ta đang cố tình trêu chọc anh à? “Không thể được!” Lục Minh trả lời dứt khoát quyết đoán. “Cậu thích Cảnh Y Nhân phải không?” Phó Minh Tuấn dò hỏi. Lục Minh hơi bất ngờ khi Phí Minh Tuấn hỏi anh vấn đề này, cũng dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn anh ta, rồi thu tầm mắt về, im lặng không trả lời câu hỏi đó. Phó Minh Tuấn còn nói: “Cậu không cảm thấy chuyện năm ấy có chút kỳ lạ sao?”“Trước khi xảy ra bất trắc chẳng ai biết cậu ở đâu, làm thế nào mà Tiết Phương Hoa lại xuất hiện bất ngờ cản thay cậu một nhát được.”“Hơn nữa tôi nhớ rõ ràng cô ấy bị thương ở vùng bụng, tại sao tử cung cũng bị tổn thương đến rách toác, không thể không cắt bỏ vậy.”“Cha cô ấy làm ở bệnh viện, thứ này vốn dĩ có thể dựa vào chức vụ quyền hạn mà tùy ý thay đổi.”“Đương nhiên tôi không nói Tiết Phương Hoa cứu cậu là có ý đồ, chẳng mấy ai lại mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Tôi chỉ nói cho cô ấy có quyền hạn này, cậu nên ý thức đề phòng một chút.”Nói xong Phó Minh Tuấn cũng cảm thấy giống như mình đang nói xấu Tiết Phương Hoa. Anh ta vốn là nhìn việc mà đánh giá thôi, rốt cuộc lời nói cứ như đang cố ý dẫn dắt Lục Minh hướng đến âm mưu kia vậy. Rồi anh ta bổ sung một câu: “Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì hết.”“...” Lục Minh chưa bao giờ nghi ngờ Tiết Phương Hoa về việc này, không chỉ bởi cô ta là ân nhân cứu mạng của anh, mà bọn họ còn quen biết nhau hơn 7 năm, tình nghĩa giữa hai người không chỉ là tình bạn, mà cô ta giống em gái của anh hơn.“Cậu muốn nói gì?” Phó Minh Tuấn hơi lúng túng nói: “Tôi không có ý gì, không phải tôi muốn nói xấu Tiết Phương Hoa, chỉ định nhắc cậu không thể không phòng bị tâm địa người khác thôi.” “Tôi thấy cậu ăn nhiều quá rồi đấy.” Tuy rằng ngoài miệng Lục Minh nói vậy, nhưng anh cũng không phủ nhận những lời Phó Minh Tuấn nói hôm nay quả thực là một lời nhắc nhở đối với mình.Anh chưa bao giờ nghi ngờ Tiết Phương Hoa, anh coi cô là em gái của mình, huống chi ai có thể vì chuyện đó mà không màng sống chết thực hiện mưu đồ gì kia được.Nhưng mà cái gì cũng có ngộ nhỡ...Lúc Lục Minh lái xe quay về đã là chập tối năm giờ.Ánh chiều tà rọi vào bên trong biệt thự như dát một lớp vàng lên cả căn nhà.Sóng nước trong bao cá” ở bên cạnh lấp loáng. Lúc Lục Minh ở trong xe đã nhìn thấy cảnh Y Nhân đang ngồi trước bàn nhỏ dưới tán cây trong vườn hoa viết lách gì đó. Cô mặc một bộ váy dài thướt tha, tóc dài xõa vai, cầm một cái bút lông trong tay chăm chú kẻ kẻ vẽ về.Một làn gió nhẹ lướt qua, lọn tóc bay xòa trên gương mặt trắng nõn nà của cô, hình ảnh tuyệt đẹp này giống như một bức tranh sơn dầu vậy.