“Vậy thì coi như anh không gạt em. Anh vừa ở nước ngoài quay về không lâu, lại chẳng nổi tiếng, thể mà còn nói anh chính là tổng tài của Cảnh thị, đương nhiên em phải đề phòng chứ, ngay cả Lục Minh cũng chịu trả tiền cho anh, giờ thì em tin rồi.”“Em cứ yên tâm đi, cả Cảnh thị đều là của anh, em còn sợ anh lừa em gì nữa?” Nói xong Cảnh Triệt ôm lấy bả vai trần lộ ra ngoài của cô gái, liên tục vuốt vuốt ve ve.Cô gái cười vui tiếp tục chọn lựa trang sức.Nghe những lời Cảnh Triệt nói, một tia trào phúng xẹt qua trong mắt Lục Minh, anh cười nhẹ một tiếng.Anh hoàn toàn không biết gì về Cảnh Triệt, thật không ngờ vì một người phụ nữ mà anh ta lại “phồng má giả làm người mập“. Chẳng qua anh ta cũng chỉ là một tổng tài chỉ biết nghe lệnh mà thôi. Quyền hành Cảnh thị đều ở trong tay Cảnh Đức Chính, dù Cảnh Triệt là tổng tài, là con trai Cảnh Đức Chính thì cũng chỉ là một tổng tài làm thuê, thu nhập một tháng đến mười vạn là cao nhất.Cảnh Đức Chính luôn keo kiệt, nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng thì chắc sẽ không bao giờ chi cho Cảnh Triệt tiêu xài.Thứ đáng giá nhất của Cảnh Triệt chính là thân phận con trai của Cảnh Đức Chính, chứ không phải là thân phận tổng tài của Cảnh thị. Lục Minh cũng đã nhìn ra, không phải cảnh Triệt quên mang ví tiền, mà căn bản không đủ tiền mua đồ trang sức đá quý mà cô gái kia nhìn trúng.Lúc cô gái quay đầu lại nhìn Lục Minh, anh lập tức nhận ra cô ta là con gái thứ hai của tổng tài xí nghiệp Thịnh Thể. Thịnh Thế không được coi là công ty to tát gì, chỉ nổi tiếng ở mảng xuất khẩu nội y, nhưng so với cảnh thị thì mạnh hơn.Khó trách Cảnh Triệt lấy lòng cô ta như vậy.Cô gái chọn được mấy món trang sức gắn đá quý, khi trả tiền, Lục Minh quẹt mất hơn một trăm vạn. Cảnh Triệt cảm kích, cung kính tiễn Lục Minh và Cảnh Y Nhân tới cửa, liên tục cảm ơn: “Cám ơn Lục tổng, Y Nhân, hôm nay anh cám ơn em đã hỗ trợ.”“Không cần cảm ơn. Lát nữa chuyển khoản vào thẻ của tôi là được.” Lục Minh thản nhiên bỏ lại một câu.Nếu hôm nay Cảnh Triệt quên mang vị thật, thì đừng nói một trăm vạn, cho dù mất hơn một ngàn vạn, có lẽ anh cũng cho qua, coi như tặng quà. Nhưng Cảnh Triệt nghiễm nhiên cho rằng anh là kẻ ngốc, Lục Minh anh đâu phải kẻ ngốc, việc gì phải vì một người như thế mà vung tiền như rác. “..” Nghe vậy, khóe miệng Cảnh Triệt hơi giật giật.Anh ta cứ tưởng Lục Minh hào phóng, số tiền ít ỏi ấy với Lục Minh mà nói chẳng đáng kể gì, sẽ coi như cho không anh ta. Ai ngờ rằng Lục Minh còn nhỏ nhen hơn cả anh ta nữa.Phải trả bằng cách nào? Tiền lương một tháng chỉ mười vạn, anh ta phải không ăn, không uống một năm mới trả nổi mất?Hơn nữa anh ta mà mở miệng đòi tiền cha, thì thể nào cha cũng nói một câu, một tháng mười vạn còn chưa đủ tiêu?Dù vậy, Cảnh Triệt vẫn sợ bị mất mặt, gật đầu: “Đương nhiên! Ngài đi thong thả nhé.” Lục Minh và Cảnh Y Nhân cứ thế đi thẳng. Cảnh Y Nhân cứ nghĩ là xong rồi, cũng không để trong lòng nữa. Nhưng về nhà chưa được bao lâu, lúc Lục Minh tắm rửa trong nhà vệ sinh, còn Cảnh Y Nhân ngồi xổm trước tủ quần áo, kéo ngăn tủ phía dưới lấy một chiếc quần lót ra để đi tắm, thì di động cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Cảnh Y Nhân cầm bừa một chiếc quần lót rồi nhanh chóng đứng dậy, xoay người lấy di động, một chân đá ngăn kéo đóng sập lại.Trên màn hình di động là một dãy số lạ, Cảnh Y Nhân do dự vài giây mới nhận điện thoại.Đầu bên kia truyền đến tiếng của Cảnh Triệt. “Cảnh Y Nhân, là anh đây.” “Có chuyện gì à?” Cảnh Y Nhân hơi bất ngờ hỏi. “Cảnh Y Nhân, dù thế nào thì anh cũng là anh trai của em, hôm nay chỉ nhờ ông chồng kia vét chút tiền thôi, thế mà em chẳng biết xấu hổ còn đòi tiền anh à?”