Cảnh Y Nhân vừa mở miệng, Cảnh Triệt lập tức cứng họng, mặt đỏ bừng.“Chẳng phải là vì tao làm ăn không tốt sao? Hai đứa mày, một đại minh tinh thu nhập mỗi tháng hàng trăm, hàng ngàn vạn, một đứa thu nhập mỗi năm hàng chục, hàng trăm triệu, tao làm sao mà so sánh được.” Nói xong Cảnh Triệt lại hạ giọng, giống như sợ bị bạn gái nghe thấy.“Hơn nữa, chẳng phải tao còn vì nhà họ Cảnh hay sao? Bạn gái tao là thiên kim của Thịnh Thế, tạo tiêu tiền mua đồ lấy lòng cô ấy chẳng phải là để rước cô ấy về nhà hay sao, sau này nhà họ Cảnh và Thịnh Thế sát nhập, sự cống hiến của tao chẳng lẽ không lớn à? Những lúc thế này, mày không định ủng hộ thằng anh trai này chắc?” Nghe thấy thế, Cảnh Y Nhân cầm chén hồng trà trước mặt bất thình lình đứng phắt dậy, hắt thẳng vào mặt Cảnh Triệt. “Bản cung vẫn còn là học sinh. Cảnh Hi lại chỉ mới 19 tuổi. Một thằng anh trai quản lý cá cảnh thị mà không biết xấu hổ mở miệng nói những câu đó à? Lần đầu tiên gặp nhau, bạn cũng đã nói rồi, bản cũng sẽ ủng hộ anh, tất nhiên là về mặt tinh thần.”Cảnh Đức Chính mà giao Cảnh thị cho anh ta, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ phá sản. Cảnh Triệt bị Cảnh Y Nhân hắt nước vào mặt, liên tục lùi ra sau mấy bước. Anh ta sợ bạn gái nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình, vội ngoái đầu nhìn cô ta, thấy cô ta đang dùng ánh mắt kinh ngạc mang theo vài phần chán ghét nhìn lại. Cảnh Triệt quay đầu lại, giơ tay lau mặt, gào lên giận dữ: “Chẳng qua mày có thằng chồng biết kiếm tiền thôi... Dám hắt nước vào tao à? Mày làm phản rồi.” Dứt lời, Cảnh Triệt lập tức giơ tay định đánh Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân theo bản năng lùi nhanh ra sau vài bước, Cảnh Triệt đánh hụt, suýt chút nữa tát trúng Cảnh Hi. Cảnh Hi theo bản năng gạt mạnh tay anh ta ra để né tránh. “Chồng tôi biết kiếm tiền thì đó cũng là tiền của anh ấy, nếu anh có bản lĩnh thì anh cũng lấy một ông chồng giàu có đi... À không phải, lấy một bà vợ giàu có mới đúng.” Cảnh Y Nhân hất cằm, nhướn mày khiêu khích, cao ngạo nhìn Cảnh Triệt.“...” Nghe vậy, Lý Lộ và Cảnh Hi đều không nhịn được cười. Cảnh Triệt thẹn quá hóa giận, máu dồn hết lên não. Đường đường là một tổng tài mà lại bị con bé nhà quê Cảnh Y Nhân vừa mắng vừa hắt nước vào mặt, mất hết cả thể diện, hơn nữa bạn gái còn đang nhìn anh ta.Anh ta bị nhục nhã trước mặt ai cũng được, trừ cô bạn gái kia ra, nếu không, một khi đã bị cô ta ghét bỏ thì tất cả kế hoạch đều tan tành mây khói. Cảnh Triệt điên tiết, bất chợt hung hăng đẩy mạnh kệ trang trí phía sau ghế của Cảnh Y Nhân. Các đồ vật bài trí trên kệ lập tức đổ ập xuống đầu cô.Ngay lúc chỉ mành treo chuông*, Cảnh Hi bất ngờ xông đến ôm lấy cảnh Y Nhân ngã xuống đất.(*) Chỉ mành treo chuông: Chỉ tình thế nguy hiểm. Kệ thép bắt đầu đổ ập xuống, gây ra tiếng “rầm” rất lớn. Cũng may là kệ thép đổ lên bàn ghế chứ không đè xuống người họ. Những món đồ trang trí trên kệ cũng bắt đầu rơi xuống. Một bình hoa bằng sứ nện vào đầu Cảnh Hi, “choáng” một tiếng vỡ thành nhiều mảnh.Còn có vài thứ khác cũng rơi lên lưng Cảnh Hi.Lý Lộ sợ tới mức bật dậy khỏi ghế ngồi rồi liên tục lùi ra sau, hoảng sợ kêu thành tiếng.cảnh Y Nhân mãi mới định thần lại được, Cảnh Hi đang đè lên người cô bất động, không hề nhúc nhích.Cô vươn tay cố gắng đẩy Cảnh Hi nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì. Bàn tay cô vừa chạm vào cổ cậu chợt cảm thấy nóng ẩm, một mùi tanh nồng bỗng tràn ngập quanh mũi. Loại mùi này cảnh Y Nhân đã quá quen thuộc rồi, lần đầu tiên lên chiến trường, cô vừa ngửi thấy mùi này đã buồn nôn, về sau lâu dần mới từ từ quen được. Trong thoáng chốc ngửi thấy mùi tanh ấy, đồng tử Cảnh Y Nhân đột ngột co lại, cô vô thức giơ tay lên.