Lục Minh lười nhác dựa vào xe, cánh tay quàng ra sau lưng Cảnh Y Nhân, ôm lấy thân thể nhỏ bé yêu kiều của cô, để cô càng gần anh hơn. Anh ôm cô vào lòng, lẩm bẩm nói trong nụ cười mỉm: “Sinh nhật vui vẻ!”“Hả?” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân ngơ ngác mở tròn mắt, ngước lên nhìn Lục Minh. Vài giây sau cô mới phản ứng được.Hôm nay là sinh nhật của cô sao?Ngay cả sinh nhật của mình Cảnh Y Nhân cũng quên mất, nhưng Lục Minh thì vẫn nhớ. Trong lòng cô thấy rất ấm áp. Cô nhìn Lục Minh rồi nở nụ cười. Hôm nay là giữa tháng, đúng là sinh nhật của cô.Cảnh Y Nhân dường như nhớ tới điều gì, cô do dự vài giây mới khẽ mở lời. “Cậu ơi, những gì em vừa nói đều là sự thật.”Cô vừa nói cô không phải là Cảnh Y Nhân, hình như cậu đã biết điều đó rồi, nhưng cô không thể xác định hoàn toàn, thế nên cô thử hỏi dò lại lần nữa.Khóe miệng Lục Minh cong lên: “Anh biết rồi.”Cảnh Y Nhân vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ nhìn anh: “Cậu biết từ lúc nào?”“Ngày thứ ba sau khi trở về từ bệnh viện quân khu.” “..” Cảnh Y Nhân mở to mắt, giật mình hít vào một hơi.Biết sớm như vậy sao? Nói vậy trước đây, mỗi lần cậu đối xử tốt với cô, dịu dàng với cô, là vì cô chứ không phải vì Cảnh Y Nhân trước kia?Nghĩ đến đó, Cảnh Y Nhân đỏ bừng mặt, cảm thấy trong lòng ngọt ngào như được rót mật. Lục Minh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, để có tựa lên vai anh.“Bé ngốc! Không phải gánh tội thay, chúng ta không ai phạm tội cả! Sau khi quay lại em cứ nói thật là được, em vốn là con gái của Cảnh Đức Chính.”“Nhưng anh...”“Không nhưng nhị gì hết! Chuyện này anh có thể tự ứng phó được. Em phải tin tưởng chồng mình.” Nói rồi Lục Minh nghiêng đầu qua, đau lòng hôn vào giữa trán cô một cái.Sao cô lại ngốc nghếch đến độ và bảo vệ anh mà thừa nhận mình là Cảnh Y Nhân giả chứ! Cô gánh vác hết tất cả thay anh như vậy, sao anh không thể vì cô mà dâng trọn tình cảm và lòng tự tôn của mình được... Xe chạy ra khỏi đoạn đường quân đội trưng dụng, từ từ tiến vào trung tâm thành phố, từ vùng ngoại thành trống trải đến nơi đô thị phồn hoa, nhà cửa càng lúc càng nhiều.Cảnh Y Nhân phát hiện đêm nay phong cảnh bên ngoài hình như có gì không đúng.Tại sao đã 12 giờ đêm mà bên ngoài vẫn sáng như vậy. Mãi tới khi Cảnh Y Nhân nhìn thấy bóng đèn neon của một cửa hàng đang lấp lóe 6 chữ Y Nhân sinh nhật vui vẻ”, mà theo sự di chuyển của xe, ở phía trước không chỉ xuất hiện một cửa hàng như vậy. Tất cả các cửa hàng có treo biển hiệu đều hiện lên dòng chữ đỏ chói hoặc màu sắc rực rỡ này. Đến màn hình đèn led hay hộp đèn cũng đều có sáu chữ vô cùng bắt mắt “Y Nhân sinh nhật vui vẻ“.Cảnh Y Nhân thật sự không thể tin nổi, cô dụi dụi mắt, cứ nghĩ mình đang nằm mơ. Đi dọc theo con đường, đâu đâu cũng có thể tùy tiện nhìn thấy sáu chữ ấy. Xe đi thẳng tới trung tâm thành phố, hầu như tất cả đèn neon của các cửa hiệu đều sáng lên sáu chữ này. Cảnh Y Nhân bị cảnh tượng này làm chấn động. Cô không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Lục Minh, ngoài anh ra thì còn ai làm được việc này nữa?Xe dừng trước cửa chính của công ty Lục thị. Cảnh Y Nhân chui ra khỏi xe, cảnh tượng trước mặt đã khiến cô lóa mắt.Tất cả vách tường của các tòa nhà cao tầng ở gần đó đều đang truyền một dòng tin “Y Nhân sinh nhật vui vẻ“.Giữa bầu trời có hình chiếu 3D, sáu chữ kia được phóng lên trời giống như được chạm khắc vào những đám mây vậy. Cảnh Y Nhân đứng nguyên tại chỗ, cô xoay người 360 độ, nhìn những hình ảnh làm cô xúc động muốn bật khóc lên.