Cô nhìn qua cửa sổ, dọc đường đi, gần như cách vài giây lại thấy dòng chữ “Y Nhân sinh nhật vui vẻ“.Trong lòng Cảnh Y Nhân càng khó chịu hơn. Cô cúi đầu ngồi trên xe không động đậy, Lục Minh đi đâu mà cô cũng không biết.Có phải anh đã nhận tội thay cô không? Chẳng may anh không trở về được thì sao? Liệu anh có2phải ngồi tù không? Nghĩ tới nghĩ lại, trong lòng Cảnh Y Nhân vô cùng hoang mang, lo lắng. Lại thêm ở bên ngoài, qua bất cứ đâu cũng thấy mấy chữ “Y Nhân sinh nhật vui vẻ”, cùng sự ồn ào, vẻ mặt ngạc nhiên, ước ao của mọi người, hoàn toàn tương phản với vẻ lạnh lùng của Cảnh Y Nhân đang ngồi trên xe. Viền mắt4cô không kìm chế được mà đỏ hoe.Lúc xe về đến biệt thự đã là 2 giờ chiều, là thời điểm nóng nực nhất.Cảnh Y Nhân hồn vía như lơ lửng trên mây, bước xuống xe trở về phòng, quản gia Ngô cung kính đón tiếp ở cửa. Cảnh Y Nhân bước tới huyền quan trong nhà để thay giày, qua khóe mắt, cô nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng... Động tác thay giày của cô chợt khựng lại. Cô từ từ ngước mắt lên... Cô chỉ nhìn thấy, từ phòng khách đến cầu thang đi lên lầu được phủ kín bằng những cánh hoa hồng đỏ rực, tựa như trải một thảm họa thật dài vậy.Khắp gian phòng, tất cả những giá cắm nến bằng bạc vẫn còn nguyên những ngọn nến mới chưa được thắp lên.Trên trần nhà là những quả bóng bay màu vàng ánh kim lấp lánh.Khắp nơi trong phòng tràn ngập sắc màu ấm áp. Cảnh Y Nhân nhấc bàn chân nhỏ nhắn của mình ra1khỏi giày, để chân trần bước lên sàn nhà, giẫm lên những cánh hoa hồng. Quản gia Ngô ở phía sau bình thản giải thích. “Hôm qua cậu chủ đã sắp xếp xong xuôi rồi. Nhưng tiếc là buổi tối cậu chủ lại gọi điện báo không về nhà.”“..” Cảnh Y Nhân chăm chú nhìn xung quanh. Cô bước từng bước giẫm lên những cánh hoa, cánh hoa mềm mại thoải mái sượt qua lòng bàn chân cô.cảnh Y Nhân đi lên cầu thang. Thảm hoa hồng vẫn kéo dài tới tận cửa phòng. Đứng trước cửa phòng, lòng cô vừa thấy ấm áp, vừa vô cùng cảm động, nhưng cũng rất khó chịu. Chỉ vì cô mà tất cả những thứ Lục Minh dày công chuẩn bị đều bị bỏ lỡ. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng kéo mở cửa phòng. Trên mặt đất, từng đóa tường vi trắng muốt được trải ra trông như một tấm thảm lông dê. Trên giường có một hình8trái tim được xếp bằng cánh hoa hồng, trên trần nhà là những quả bóng bay nhỏ có hình những con thú ngộ nghĩnh đáng yêu. Ở đầu giường có một khung ảnh được phóng to, đó là bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ.Bàn chân nhỏ của Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng giẫm lên những đóa tường vi mềm mại như bông, váy của cô cùng màu với cánh hoa, trông cô như một nàng tiên bước ra từ những bông hoa vậy. Cảnh Y Nhân bước từng bước tới cạnh giường rồi ngồi xuống. Quản gia Ngô đi đến cửa phòng rồi đứng lại, cung kính hỏi: “Thưa cô Cảnh, cổ có muốn ăn gì không?” Cảnh Y Nhân ngồi nguyên tại chỗ lắc đầu. Cô phải đợi Lục Minh về. “...” Quản gia Ngô lo lắng, im lặng vài giây rồi nhỏ giọng khuyên giải: “Cô Cảnh, cậu chủ sẽ không về sớm như vậy đâu. Hay là cô ăn8chút gì đó trước đi.” “...” Không về sớm được? Hay là sẽ không thể về được? Cảnh Y Nhân không ừ hừ gì, quản gia Ngô bất đắc dĩ lắc đầu rồi lùi ra cửa. Cô vẫn ngây người ở trong phòng, giống như tân nương mới gả về nhà người ta, lo lắng, chờ đợi tân lang của mình mau mau tới vén khăn trùm đầu lên, nhưng rồi lại bất an, khó chịu vì tân lang không thể xuất hiện. Cảnh Y Nhân ngồi yên trên giường không cử động. Trước giờ chưa khi nào cô thấy thời gian trôi chậm như ngày hôm nay. Có cảm giác như cô đã chờ đợi cả một thế kỉ. Cô nhớ từng khoảnh khắc ở bên Lục Minh.Cô nhớ, tuy Lục Minh hung dữ với cô, nhưng đều là vì muốn tốt cho cô. Mỗi lần cô bị người ta bắt nạt, Lục Minh đều giúp cô xả giận. Anh vẫn luôn đặt cô2trong lòng bàn tay mình mà yêu thương. Nghĩ rồi lại nghĩ, Cảnh Y Nhân không kìm chế được mắt đỏ bừng lên.