Lục Minh có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh, rõ ràng vị hoàng để trong mộng chính là anh, nhưng anh lại không thể khống chế được hành động của mình.. Giống như đang kể2lại một câu chuyện có thật, cảm giác rất sinh động, chân thật. Giấc mơ lần trước cũng vậy, anh không thể thấy rõ thứ gì, mơ mơ hồ hồ, nhưng cảm giác thì không thể thật4hơn.Lục Minh cúi đầu nhìn cô gái đã mệt muốn chết trong lòng mình, phần da thịt lộ ra ngoài chăn lưu lại rất nhiều dấu vết tình ái.“...” Có phải anh quá thô bạo không? Anh nhớ lại hồi nãy cô cầu xin anh buông tha dưới thân mình, khuôn mặt cô xinh đẹp tuyệt trần, thân thể cô mềm mại như nước.Đối với một người không hiểu gì về phương diện này như cô, biểu hiện của cô rất chân thực. Cơ thể Lục Minh lại có phản ứng, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.Anh ôm Cảnh Y Nhân vào lòng, hít sâu một hơi đè nén ngọn lửa tình chực bùng lên...Chỉ tiếc đêm xuân quá ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới trở dậy. Từ đó hoàng thượng không ra ngự triều sớm nữa. Câu thơ này dùng để miêu tả Lục Minh quá thích hợp. Không ngờ anh lại cùng Cảnh Y Nhân ngủ thẳng đến giữa trưa mà vẫn lưu luyến không muốn rời giường. Từ ngày tổ chức lễ nhậm chức tổng thống cùng lễ Quốc Khánh đến giờ, đã ba ngày anh chưa đến công ty. Chờ Cảnh Y Nhân tỉnh lại, Lục Minh cúi người ôm cô vào lòng, lại cho cô được trải nghiệm sự nhiệt tình tối qua một lần nữa.1Anh thì thầm bên tai cô, hỏi: “Em đã biết thế nào là đẹp trai đến mức không thể khép chân lại chưa?”“Em đã biết thế nào là làm tình chưa?”Cảnh Y Nhân vùi đầu vào ngực anh, bĩu môi: “Thì ra lần trước quản gia Ngô không đánh vợ!”“...” Em còn nhớ rõ chuyện đó cơ à!Lễ ăn mừng tổng thống nhậm chức kết thúc, sinh nhật của Cảnh Y Nhân cũng kết thúc.Tất cả trở lại cuộc sống bình thường như trước. Sau đó có một việc Lục Minh còn chưa giải quyết. Chính là chuyện Lý Đồng hãm hại Cảnh Y Nhân, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Sáng sớm nay, Cảnh Đức Chính dẫn theo Cảnh Triệt đến biệt thự của Lục Minh, còn mang theo một đống quà cáp. Sau bữa tiệc của tổng thống và sinh nhật Cảnh Y Nhân, ông ta càng chắc chắn Cảnh Y Nhân hiện tại8không phải con gái ruột của mình. Liệu chỗ dựa vững chắc này có chịu tiếp tục giúp đỡ nhà họ Cảnh nữa không, còn phải xem Cảnh Y Nhân có nhận người cha này không đã. Thế nên hôm nay ông ta lôi Cảnh Triệt đến xin lỗi Cảnh Y Nhân chuyện lần trước, đồng thời nịnh bợ cô, hỏi thăm chuyện hợp tác làm ăn với nhà họ Cảnh.Có câu: Người tới là khách, Cảnh Y Nhân không thể đuổi cha con Cảnh Đức Chính đi được, vả lại, cô cũng có chuyện cần đến bọn họ.Cảnh Y Nhân không chỉ khách khí với Cảnh Đức Chính mà thậm chí còn mời ông xuống dưới ăn cơm.Lúc ăn cơm, Cảnh Đức Chính căng thẳng, ấp úng hỏi. “Y Nhân à, sao con giống con gái cha thế?” “...” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn Cảnh Đức Chính: “Con chính là con gái cha mà, cha đang nói gì8thế?”“...” Tim Cảnh Đức Chính rơi xuống cái “bộp”, ông ta sợ run lên, hồi lâu sau mới định thần lại.Sau đó ông ta cười ha hả nói: “Phải! Phải rồi! Con là con gái cha! Cha già rồi nên hồ đồ, toàn nói vớ vẩn.”Nói xong, Cảnh Đức Chính vỗ đầu mình.Nếu Cảnh Y Nhân không bác bỏ thân phận của mình thì Cảnh Đức Chính việc gì phải ngốc nghếch mà hai năm rõ mười với cô, như vậy chẳng phải thiệt thòi cho ông ta hay sao.Cảnh Y Nhân dĩ nhiên biết rõ Cảnh Đức Chính đang suy tính điều gì, nhưng bây giờ cô vẫn cần thân phận Cảnh Y Nhân để giữ quan hệ vợ chồng với Lục Minh.Trên thế giới này, hiện giờ chỉ có mỗi cậu biết cô từ thế giới khác đến, tổng thống thì tưởng cô là chị em song sinh của cảnh Y Nhân, đã đứng cùng phe với cô2rồi.