Mấy người đàn ông cười ha hả, cùng lên kế hoạch xem lát nữa bọn họ phải lừa thể nào.“Mấy người chỉ nghĩ được đến thế thôi à? Cho dù Lục Minh không biết chơi mạt chược, thì2với cái đầu của anh ấy cũng không bao giờ thua mấy người đâu!” Đột nhiên, giọng của một người phụ nữ xen vào. Bốn người đàn ông đồng thời nhìn về phía Tiết Phương Hoa đang đi4tới.“Chẳng phải chỉ là mấy đồng bạc thổi sao!” Nói xong, Tiết Phương Hoa dừng lại trước bàn mạt chược, rút từ trong chiếc ví hàng hiệu kẹp dưới nách ra một xấp tiền mặt rất dày, hào3phóng đặt xuống bàn mạt chược. “Tùy mấy cậu chơi đấy! Chỉ cần mọi người vui vẻ, chị đây mời các cậu chơi!”Bốn người đàn ông thấy tiền là mắt sáng lên, hơn nữa lại còn là tiền của hoa khôi Tiết Phương Hoa năm nào, bọn họ luôn có ấn tượng khá tốt về cô ta, không ngờ cô ta còn hào phóng đến thế.“Vậy thì cám ơn Phương Hoa nhiều, em bây giờ càng ngày càng hào phóng. Từ hồi còn đi học, bọn anh đã cảm thấy em hào phóng rồi!”Mấy người đàn ông chia nhau xấp tiền.Tiết Phương Hoa thản nhiên cười khẽ, sau đó lấy di động ra nghịch, không biết có phải cô ta cố ý hay không mà di động bỗng rơi xuống bàn mạt chược. Bốn người đàn ông đang chia tiền liền chú ý tới bức ảnh nóng bỏng hiện lên trên màn hình di động của cô ta. Người trong bức ảnh là Cảnh Y Nhân trước kia đang múa cột, và một vài bức ảnh lẳng lơ khác. “Em nào đây? Thật là nóng bỏng!” Một người đàn ông chỉ vào di động của Tiết Phương Hoa. “Hình như trong hơi giống vợ Lục Minh!” Một người khác nói. Tiết Phương Hoa cười nhẹ một tiếng, cúi1người xuống nói nhỏ tựa như đang tán gẫu buôn chuyện. “Tôi nói cho các câu chuyện này, các cậu không được nói với người khác đâu đấy!” “...” Mấy người đàn ông đều gật đầu. “Các cậu không biết đâu, thật ra vợ của Lục Minh lẳng lơ lắm, chỉ thích giả vờ thuần khiết ở trước mặt anh ấy thôi, sau lưng thì lừa gạt anh ấy, ở bên ngoài phóng đãng, tôi tận mắt nhìn thấy mấy lần rồi!”Nghe Tiết Phương Hoa nói, mấy người đàn ông cũng hùa theo.“Thật không? Có chắc chắn không?” “Tôi cũng nghe nói thế! Lục Minh vừa có tiền vừa đẹp trai, vậy mà cô em này còn lẳng lơ bên ngoài, chắc là Lục Minh không đủ thỏa mãn cô ta rồi!” Người đàn ông phá lên cười.“Cô ta xinh đẹp lại lẳng lơ như vậy, lát nữa nếu cô ta uống say, chắc sẽ nhân cơ hội sàm sỡ chúng ta cũng nên!” Người đàn ông tưởng tượng. “Ha ha! Có thể lắm!”Tiết Phương Hoa cố ý đanh mặt lại: “Đừng nói lung tung, sao cô ta có thể làm trò đấy trước mặt Lục8Minh được, chỉ đùa giỡn thôi chứ đừng quá đáng đấy nhé!” Nói xong, Tiết Phương Hoa mỉm cười đắc ý. “Thế này là trắng trợn cắm sừng Lục Minh cấp kim cương rồi còn gì!”“Ha ha!”“Lát nữa chúng ta tiếp cận cô ta, dù sao nếu chúng ta không xơ múi thì người khác cũng sẽ làm thôi, thà rằng cứ để chúng ta xử lý cho xong! Dù thế nào thì chúng ta cũng sạch sẽ hơn mấy thằng dễ dãi bên ngoài đúng không?”“Ha ha!” Mấy người đàn ông đáng khinh cười ầm lên. Tiếng cười ấy khiển mấy người đang hát hò, chơi bi-a đều nhìn về phía bọn họ, không biết họ nói chuyện gì.Đúng lúc này, cửa phòng bị nhân viên dẫn đường mở ra.Lục Minh cầm tay Cảnh Y Nhân xuất hiện ở cửa phòng. Với khí thế vương giả trời sinh, thiên chi kiêu tử, Lục Minh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.(*) Thiên chi kiêu tử: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu ngạo.Tiết Phương Hoa khéo léo rời khỏi bàn mạt chược mà không để ai bắt8gặp. Cô ta đi về phía chiếc sô pha đơn ở góc trong cùng, có vẻ như sợ ẩmĩ, sợ lạnh, còn khoác thêm áo lên người, ngồi ở đó như thể không ganh đua với đời vậy.