“Ha ha!” Cảnh Y Nhân cười khanh khách.Lục Minh bế cô tựa vào xe để mở khóa, rồi anh mở cửa ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sau. Anh hạ lưng ghế sau nằm ngang, không gian trống phía sau tạo thành một chiếc giường. Anh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên bụng2cô. Rồi anh đóng cửa xe lại, vòng ra phía trước nổ máy....Đây là lần thứ ba di động của Nhiễm Thanh vang lên.Nhìn lên mặt bàn, trên màn hình điện thoại đang rung rì rì hiển thị hai chữ “Nhạc Phong”, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.Cô không ngờ Nhạc Phong lại biết chuyện cổ ra tay với Cảnh Y Nhân nhanh như vậy. Thấp thỏm, do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nghe máy. Nhiễm Thanh còn chưa kịp mở miệng giải thích, điện thoại đã truyền đến giọng nói lạnh bằng của Nhạc Phong: “Đến phòng tôi” Anh ta lạnh lùng thốt ra ba chữ rồi cúp điện thoại. Ngay cả cơ hội mở miệng giải thích anh ta cũng không trao cho cô. Nhiễm Thành xuất hiện ở cửa phòng tổng thống của Nhạc Phong, cô đã đứng đó 10 phút lận, nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích với Nhạc Phong như thế nào, Nhạc Phong sẽ mắng cô ra sao?Hay là hành vi của cô đã phá hỏng kế hoạch của Nhạc Phong? Đúng lúc cô chuẩn bị bấm chuông cửa, thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong. Nhiễm Thanh bị dọa cho sợ run cả vai, tuy nhiên cô vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn1khuôn mặt tái nhợt chỉ muốn giết người ngay tức khắc của Nhạc Phong. Nhiễm Thành lập tức hạ tầm mắt, lách người đi vào. Nhưng cô mới đi được hai bước thì đột nhiên bị Nhạc Phong nắm lấy cằm, kéo mặt cô đến gần, tầm mắt hờ hững liếc nhìn đầu tay nhỏ hằn trên khuôn mặt sưng đỏ của cô.Nhiễm Thanh uất ức cắn môi dưới, hôm nay cô tự ý đi đánh lén Cảnh Y Nhân, đã thất bại lại còn bị ăn một bạt tai và hứng trọn một cú đá. Đôi mắt lãnh đạm của Nhạc Phong sa sầm xuống. Nhiễm Thanh tưởng rằng vì cô bị đánh nên Nhạc Phong có chút không vui.Cô vừa mới nghĩ thế thì “chát” một tiếng, Nhạc Phong đã tát mạnh vào bên mặt còn lại của cô. “Ai cho phép cổ động vào cô ấy?” Tiếng Nhạc Phong không lớn, nhưng lại khiến cả người Nhiễm Thanh run lên vì sợ. Rõ ràng bây giờ anh ta đang vô cùng giận dữ. Nhiễm Thanh oan ức ôm mặt: “Em thấy anh vẫn không xuống tay với nhà họ Lục, chỉ cần con bé kia gặp chuyện,8chắc chắn Lục Minh sẽ suy sụp, có phải anh không nỡ ra tay với con bé kia không?”“Chuyện của tôi chưa đến lượt cô lo!”Nhiễm Thanh oan ức, bất mãn vặn lại: “Nhạc Phong, hôm nay người bị thương là em, không phải cô ta, sao anh lại đi giúp người ngoài, rõ ràng là anh phải lòng cô ta...” Nhiễm Thanh vừa dứt lời, cổ họng đột nhiên bị nghẹn lại Nhạc Phong bóp cổ cô rồi kéo lại gần: “Nếu tôi là cô ấy, sau khi biết người khác định giết mình, tôi sẽ giết đối phương trước!”cảnh Y Nhân chỉ để lại một dấu tay trên mặt cô rồi thả cô đi, coi như đã nhân đạo lắm rồi. Cô bé kia vẫn còn quá đơn thuần, lại giơ cao đánh khẽ với kẻ địch. “...” Nhiễm Thanh ngơ ngác nhìn Nhạc Phong, thật ra cô cũng nghĩ như thế.Nếu là người khác, bọn họ đều sẽ tiến hạ thủ vi cường, để phòng ngừa hậu họa. () Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế. Nhưng Cảnh Y Nhân lại thả cô đi, hơn nữa trong đôi mắt trong trẻo8thanh sạch như thủy tinh của cô ấy còn toát lên một vẻ ngạo nghễ và ngây thơ. Còn nói với cô cái gì mà quy củ trên giang hồ. Đúng là thật khó có thể dễ dàng tiếp nhận nổi!Một cô gái ngạo nghễ, đơn giản và bướng bỉnh như Cảnh Y Nhân, căn bản là không có cách nào khiến người ta có thể căm hận cùng chán ghét.Nhưng ai bảo bọn họ là kẻ thù đối đầu nhau, ai bảo cô ấy là người phụ nữ của Lục Minh?