Cảnh Y Nhân nghĩ, những người này có lẽ đều là người thân bên nhà chồng của Phương Tiểu Nhã.Sau đó bọn họ đều đi về hướng phòng khách.Chỉ là, bọn họ đi tới nơi thì bị cha mẹ của Phương Tiểu Nhã ngăn lại bên ngoài... “...” Cảnh Y Nhân đi phía sau, không rõ tình hình thế nào, trông có vẻ cha mẹ của Phương Tiêu Nhã không được vui cho lắm. “Bà thông gia này, có ai như các bà không?2Vẫn chưa tới giờ đâu, sao nhà trai các người đã tới đây rồi? Phải đợi tới giờ, chú rể cùng người nhà đến đón dâu mới đúng chứ!” Đôi vợ chồng trung niên với mái tóc đã bạc quá nửa đầu mặc bộ áo dài đỏ ngây người tại chỗ. Một người nói giọng địa phương lên tiếng: “Ôi giời ạ! Bọn tôi cũng đã tới rồi, đi xa như thế mới đến được đây, ông lại định đuổi bọn tôi đi à?5Có loại thông gia nào như thế không?” “...” Cha mẹ của Phương Tiểu Nhã bất lực.Chuyện kết hôn của con gái mình cả đời chỉ có một lần, vậy mà bọn họ không chịu làm theo thông lệ gì cả, có biết như vậy là xui xẻo lắm không? Nếu ngay từ đầu biết bà thông gia không theo lễ tiết thế này thì bọn họ đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi. Chẳng qua thấy nhân phẩm con rể khá6tốt, là người chăm chỉ, biết phấn đấu, đồng ý về sau ở lại thành phố S, con gái mình lại hết mực yêu thương cậu ta, bọn họ mới đồng ý cuộc hôn nhân này. “Bà thông gia, bà từ xa tới đây đương nhiên bọn tôi không đuổi bà đi, nhưng phải làm theo thông lệ chứ. Hay là nhà chúng tôi thuê một căn phòng cho bà và các cô các bác nghỉ ngơi, chờ tới giờ lành thì các bà5đi cùng chú rể đến đón cô dâu, vậy có được không?”Mẹ của Phương Tiểu Nhã có lòng thương lượng với mẹ chú rể. Nhưng mẹ chú rể nghe xong lại không vui.“Tôi nói này, ông bà có ý gì? Bọn tôi từ xa tới đây, ông bà không những không tiếp đón bọn tôi, không cho bọn tôi gặp cô dâu, lại còn bắt chúng tôi ở phòng khác. Tôi đưa các cô, các bác đến đây, ông bà lại lên mặt với3tôi à? Người thành phố ông bà đối xử với khách khứa kiểu gì vậy? Có phải là coi thường dân nhà quê chúng tôi không?”“Nói cho ông bà biết, dân nhà quê chúng tôi bây giờ còn có nhiều tiền hơn dân thành phố nhà ông bà! Hôm nay con trai tôi cưới con gái ông bà, lẽ nào con bé không tới dập đầu, dâng trà cho tôi? Ông bà lại còn ngăn cản tôi! Quá khinh thường người khác rồi!”“...” Cảnh Y Nhấn vẫn đứng ở phía sau xem bọn họ tranh cãi. Còn chưa kết hôn mà phụ huynh hai nhà đã cãi nhau rồi sao?Cảnh Y Nhân khó xử lách người chen lên phía trước: “Thật ngại quá, xin nhường đường một chút!”Cảnh Y Nhân lách vào trong.Cha mẹ Phương Tiểu Nhã vừa nhìn đã nhận ra cô, lập tức tươi cười đón tiếp. “Cô Cảnh! Cô đã tới rồi sao! Tiểu Nhã đang chờ cô ở bên trong, mời cô vào!” Cha mẹ của Phương Tiểu Nhã lập tức tránh ra nhường đường cho Cảnh Y Nhân. Đám người ở cửa thấy cảnh Y Nhân được đi vào liền trở nên khó chịu.Đột nhiên, cổ tay Cảnh Y Nhân bị siết chặt, một người phụ nữ lớn tuổi kéo tay cô, hỏi: “Con bé này, cổ là gì với cô dâu vậy?” “...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác quay đầu lại: “Là bạn học ạ!” Nghe vậy, đám người nhà trai nhất thời nổi giận đùng đùng. Đặc biệt là mẹ chú rể, mang vẻ mặt căm tức như Dung ma ma chuẩn bị cắm kim”, bà ta nghiến răng nghiến lợi.(*) Cảnh Dung ma ma cắm kim vào đầu ngón tay Hạ Tử Vy là cảnh kinh điển trong phim Hoàn Châu Cách Cách.“Còn nói ông bà không khinh thường chúng tôi à. Chỉ là bạn học mà ông bà đón tiếp nhiệt tình như vậy, dù sao bọn tôi cũng là thông gia, nhà họ Phương các người khinh người vừa thôi!” “Ông bà ỷ mình là người thành phố nên bắt nạt bọn tôi là người từ nơi khác đến sao?”“Đúng vậy! Sao lại không biết tôn trọng người khác như thế chứ?” Bọn họ mỗi người một câu góp vào, vẻ mặt ai cũng đầy khinh thường và tức giận.