Tuy anh ta không hài lòng với cách làm của họ hàng, cũng không biết người nào lại lôi kéo đám bạn bè vớ vẩn tới, trong đám họ hàng này còn có người mà anh ta chẳng nhận ra nữa, nhưng xuất phát từ lễ nghi nên anh ta không tiện đuổi đi, chỉ đành nhịn xuống.Nghĩ tới2hôn lễ chỉ diễn ra trong một ngày, anh ta để bọn họ làm loạn thế nào thì làm, cứ nhìn một chút rồi sẽ qua.Lại thêm anh ta thực sự yêu Phương Tiểu Nhã vô cùng, sao có thể không kết hôn với cô ấy chứ.Bọn họ chọc ai không chọc, lại chọc vào Cảnh Y Nhân. Trước5đó anh ta đã nhắc nhở rồi, nhưng bọn họ coi những lời anh ta nói như đàn gảy tai trâu, làm mặt mũi bên nhà trai mất sạch. Anh ta tức giận tới mức quát mắng đám họ hàng thân thích không có chút tố chất kia. “Cút hết cho tôi! Có ai lại đến chúc mừng như6các vị không? Rõ ràng là đến chọc phá mà!” Ngoại trừ những người họ hàng tới chúc mừng đưa tiền lì xì ra, đám còn lại không đưa tiền lì xì mà cũng vô liêm sỉ theo đến. Chú rể mắng xong liền đánh ông chú họ vẫn đang nằm trên mặt đất một trận vì đã bắt5nạt Cảnh Y Nhân.Buổi tiệc kết hôn đang vui vẻ thì bị bọn họ phá tan tành như thế này. Chú rể nổi giận đánh đuổi hết phân nửa số khách khứa. Lục Minh giúp Cảnh Y Nhân rửa sạch chân rồi đặt bàn chân nhỏ xinh của cô lên đùi mình, lau khô nhẹ nhàng.Ngay cả giày của3cô anh cũng lau sạch rồi giúp cô xỏ vào từng chiếc một. Chú rể vẫn coi như là biết thời thể, giúp Cảnh Y Nhân hả cơn giận. Lục Minh cũng không bạc đãi cha mẹ của Phương Tiểu Nhã, anh tặng nhà họ một phần quà mừng lớn, sau đó ôm Cảnh Y Nhân rời đi.“...” Lúc này cha mẹ Phương Tiểu Nhã mới yên tâm được. Một phen hoảng hốt này làm bọn họ suýt nữa thì nhũn cả người.Cha mẹ Phương Tiểu Nhã coi như đã hiểu một đạo lý, đó là, nếu là người thật sự có thực lực và năng lực thì từ trước tới nay cứ thể bắt tay vào làm chứ chẳng cần nói nhiều. Thành ý của người ta cũng đầy đủ, phần quà mừng kia, chính là cửa hàng mà cha mẹ Phương Tiểu Nhã vẫn muốn mua cho cô để cô chuẩn bị tiếp quản sau khi kết hôn.Bọn học đã dùng biết bao nhiêu tổng quan hệ mà vẫn chưa mua được, vậy mà Lục Minh lại đưa cho bọn họ hợp đồng, chỉ cần ký tên là xong.Cha mẹ Phương Tiểu Nhã cảm kích tới mức muốn rơi nước mắt.Mà những kẻ kia đã bất tài vô dụng, chỉ biết nói mồm không, lại còn thích gây chuyện thị phi...Trên đường về nhà, Cảnh Y Nhân vẫn luôn cúi đầu không nhìn Lục Minh. Lục Minh lái xe mà vẫn dùng một tay xoa đầu cô.“Vẫn không vui à?”“...” Cảnh Y Nhân chép chép miệng, lắc đầu một cái.“Thể thì làm sao?”“...” Cảnh Y Nhân đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lục Minh: “Cậu, tại sao phải rửa chân cho em ở trước mặt nhiều người như vậy?”“Anh muốn bọn họ biết, em là người phụ nữ của Lục Minh anh. Ở trong lòng anh, em quan trọng tới mức nào, để xem còn ai dám bắt nạt em nữa không!”“...” Cảnh Y Nhân đương nhiên biết ý nghĩ này của anh, anh muốn giúp cô hả giận, chỉ là: “Cậu không cảm thấy mất mặt sao?” Nghe vậy, Lục Minh cười khẽ: “Em cảm thấy vừa rồi anh rất mất mặt à?” “...” Cảnh Y Nhân lắc đầu.Cô cũng thấy lạ, những người đàn ông bình thường mà làm như vậy thì phải thấy mất mặt mới đúng. Nhưng vừa rồi cậu lại coi chuyện rửa chân cho cô là việc rất có thể diện, làm tất cả mọi người ở đó không ai là không khiếp sợ, ai nấy đều bồn chồn không thôi. Giống như không phải anh đang giúp cô rửa chân mà anh đang làm một việc gì đó vô cùng cao quý. Cũng chỉ có Lục Minh mới có thể mang việc rửa chân lên sân khấu như vậy thôi!“Mặt mũi không phải là do người khác cho! Thực lực của một người đàn ông chính là thứ chứng minh cho việc có mặt mũi một cách tốt nhất. Có năng lực thì đương nhiên sẽ được người khác tôn trọng. Chỉ có những kẻ không có năng lực, chẳng có tố chất thì mới không được người khác tôn trọng. Bọn họ cũng sẽ không hiểu được thế nào để tôn trọng người khác.”