Nếu một bên không đồng ý thì sẽ bị trừng phạt bằng thử thách.“...” Trẻ con bây giờ lắm trò thật, Nhạc Phong nhìn lướt qua Cảnh Y Nhân đang mơ mơ hồ2hồ ngồi tựa vào góc số pha, rồi trầm mặc gật đầu đồng ý. Cách thức rút thăm là, người đầu tiên rút trúng que trắng sẽ bắt đầu trò chơi. Mấy cô5gái ngồi cạnh Nhạc Phong lần lượt đều muốn quay cổ chai về phía anh ta, thế mà xui xẻo thay nó lại chỉ quay về phía mấy nam sinh đối diện. Cảnh6Y Nhân ánh mắt mơ hồ ngồi tựa vào góc số pha. Cô biết đại khái bọn họ đang chơi trò gì, nhưng không có tâm trạng để tham gia. Mặc dù cô5ngồi lẫn trong vòng người, nhưng đầu óc vẫn choáng váng, phải tựa vào số pha nghỉ ngơi. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên làm đầu cô như muốn nổ3tung. Sau đó, mọi người xung quanh đều gọi tên cô. Cảnh Y Nhân không hiểu gì, ngỡ ngàng ngồi thẳng lên, mở mắt ra, lại thấy Nhạc Phong đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình.Sau đó cằm cô bị giữ chặt, phiền môi mỏng lạnh lẽo bị ấn lên...“...” Cảnh Y Nhân lập tức trợn to mắt.Đôi môi lạnh ngắt bị một thứ ấm áp chạm vào. Chỉ một giây sau, Cảnh Y Nhân đột nhiên đây Nhạc Phong ra rồi giận dữ mắng: “Anh làm cái gì thế?” Nói xong, cô giơ tay ra sức lau chùi đôi môi. “...” Nhạc Phong hờ hững nhếch khóe miệng lên.“Tôi cũng đâu còn cách nào khác, đây là quy tắc của trò chơi.” Nhạc Phong lạnh nhạt bình tĩnh nhìn đôi môi sưng đỏ của cô. Mặc dù chỉ được tận hưởng xúc cảm mềm mại kia trong nháy mắt nhưng lại làm trái tim anh ta đập nhanh đến mức kinh hoàng.Anh ta chưa từng trải qua cảm xúc này bao giờ, điều này khiến anh có chút lưu luyến. Nhìn thấy cô ghét bỏ dùng sức xóa đi hơi thở của mình, một tia ảm đạm hiện lên trong đáy mắt Nhạc Phong. Bàn tay buông thõng bên người âm thầm nắm chặt lại, anh rất muốn chất vấn cô.Cô chê anh ta bẩn? Hay là chán ghét anh ta? Anh ta khiến cô căm ghét đến thế sao? Giả sử cô biết được rằng nếu Lục Minh không tồn tại thì hiện giờ cô đã là vợ anh rồi, liệu khi ấy cô có còn ghét bỏ anh không?Nghĩ vậy, Nhạc Phong cười khẩy một tiếng đầy bi thương. Lúc này cảnh Y Nhân mới định thần lại, vừa rồi bọn họ đang chơi trò chơi.Nhưng chẳng phải là cô không tham gia hay sao?Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đứng lên đi toilet. Cô lập tức đẩy cửa ra, vọt tới trước bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước, cúi người vốc nước lên ra sức súc miệng. Trong toilet rộng rãi, ngọn đèn vàng sáng tỏ ngăn cách hết thảy âm thanh ầm ỉ bên ngoài, chỉ có tiếng nước chảy ào ào cùng với tiếng súc miệng của Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân vừa mới súc miệng được vài lần, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai. “Nụ hôn của tôi khiến cô ghê tởm đến vậy sao?” “...” Cảnh Y Nhân chậm rãi ngẩng mặt lên, cô nhìn qua gương thấy Nhạc Phong đang khoanh tay, lười nhác tựa vào cửa.Quả thật là thế, trên thế giới này, ngoài Lục Minh ra, cô chưa từng bị bất cứ người nào hôn cả. Ngoài nụ hôn của Lục Minh có thể khiến cô tràn đầy hạnh phúc ra, còn lại cô đều cảm thấy ghê tởm. Mặc dù vừa rồi lúc Nhạc Phong chạm vào môi cô, cô không quá ghê tởm đến thế, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu và phản cảm. Cảnh Y Nhân đứng thẳng người lên, lấy một chiếc khăn tay bên cạnh lau khô miệng. “Tôi có chồng hôn tôi là đủ rồi!”Tôi có chồng hôn tôi là đủ rồi!Một câu nói rất bình thường, không hiểu sao trái tim Nhạc Phong bị nghẹn lại, một cơn đau dai dẳng lan ra từ trong ngực. Cảnh Y Nhân chỉ bỏ lại một câu rồi nghiêng người bước qua anh ta, đúng lúc vươn tay định đẩy cửa ra thì đột nhiên cổ tay cô bị giữ chặt lại.Cô bị Nhạc Phong kéo lại, anh ta ép cố lên cửa, hung hăng hôn lên môi cô... Lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến vợ của Lục Minh, anh ta vẫn một mực khinh thường.Lần đầu tiên gặp cô, anh ta không biết cô chính là vợ Lục Minh.