*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ghĩ vậy, khóe miệng Cảnh Y Nhân cong lên, cô bất ngờ lộn người ra phía sau.Con người Nhạc Phong co rút lại, sợ làm cổ tay cô bị thương nên anh vội vàng thả lỏng bàn tay đang giữ cổ tay cô ra.Sau đó Cảnh Y Nhân dùng tốc độ sét đánh nhảy về phía tường thành.Một giây tiếp theo, cả người cô lao xuống... Cảnh Y Nhân định cứ thể bay xuống rồi chạy về. Chỉ là cô vừa tung người liền nghe thấy tiếng gầm như tan nát cõi lòng của Nhạc Phong: “Đừng!” Sau đó, một bóng dáng to lớn ập đến chỗ cô, siết chặt cô vào lòng. Hai người cùng nhảy xuống từ tường thành...“...” Con ngươi Cảnh Y Nhân co rút lại, ngơ ngác nhìn Nhạc Phong2đang ôm chặt lấy cô, cùng cô rơi xuống.Tiếng gió ù ù qua tai, mái tóc bay tán loạn. Tà váy lụa dài của Cảnh Y Nhân phấp phới trong không trung, áo choàng của Nhạc Phong tung bay phần phật.Anh ta nhắm chặt mắt, siết chặt người trong lòng vào lồng ngực, thậm chí còn cố gắng xoay người để cho mình ở phía dưới.Một lát nữa khi chạm đất, ít nhất Cảnh Y Nhân sẽ không bị ngã chết.Cảnh Y Nhân kinh hãi chưa đến nửa giây đã lấy lại tinh thần.Cô biết là Nhạc Phong tưởng mình thà tự sát chứ không chịu đi với anh ta, vì anh ta đâu biết cô có thể sử dụng khinh công. Nhưng tại sao anh ta lại muốn nhảy theo cô? Anh ta5không sợ chết à?Cảnh Y Nhân đột nhiên đề khí, đá một cước lên người Nhạc Phong để mượn lực vận công, tách anh ta ra một chút. Tiếp đó cô bám vào eo anh ta để ổn định cơ thể, rồi đứng thẳng người đạp gió bay lên.Sau đó, hai người từ từ rơi xuống đất, đứng vững vàng ở cổng thành dưới chân tường thành uy nghiêm. “...” Không thấy đau đớn hay khó chịu chút nào, lại còn cảm nhận được hai chân vẫn đang ở trên đất bằng, bấy giờ Nhạc Phong mới từ từ mở mắt ra. Tầm nhìn trước mắt anh rất thoáng đãng. Anh chưa bị ngã chết. Đưa mắt nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh, anh thấy cô đang dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn6lại mình. “Muốn chết cũng đừng lấy bà đây làm đệm lưng!” Cảnh Y Nhân lạnh lùng lên tiếng rồi buông bàn tay nhỏ đang bám vào lưng áo anh ra. Cô bỏ lại một câu rồi nhanh chân đi ngược hướng tường thành, bóng dáng nhỏ bé của cố biến mất ở cuối góc đường. Nhạc Phong ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn. Mãi lâu sau anh mới lấy lại được tinh thần. Cảnh Y Nhân biết khinh công. Vừa rồi nhờ khinh công của cô nên bọn họ mới không bị ngã chết. Không! Không phải là bọn họ, mà là anh không bị ngã chết... Vừa rồi không phải Cảnh Y Nhân định nhảy khỏi thanh lâu tự sát mà là bỏ5chạy...?Lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy. Mắt thấy Cảnh Y Nhân định nhảy xuống, tim anh sợ tới mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thế nên anh chẳng kịp suy nghĩ mà lao đến. Ngay lúc cô rơi xuống anh đã ôm chặt lấy cô. Ý nghĩ duy nhất trong lòng anh lúc đó là, cô ấy không thể chết được.Anh muốn cô sống thật khỏe mạnh...Nghĩ vậy, khóe miệng Nhạc Phong hơi cong lên.