*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9am nhân râu quai nón không để ý mà vung tay. “Ôi trời! Tình hình quân binh nước Lộc Nguyên đã thám thính xong rồi! Binh sĩ của bọn chúng chỉ bằng một nửa chúng ta, chắc chắn là thua rồi không còn nghi ngờ gì nữa!”“Có điều người của nước Lộc Nguyên bất kể là đàn ông hay đàn bà đều trông yếu đuối như nước, không giống phụ nữ Khâu Sơn chúng ta, ai nấy đều cao to, thô kệch.”Nói rồi, gã càng lúc càng hưng phấn.“Thất ca, ca không biết đâu, ta nhìn từ xa đã thấy tên hoàng để nước Lộc Nguyên đẹp như tiên nữ, đáng tiếc lại là đàn ông.”Khâu vương đeo mặt nạ Dạ Xoa lạnh lùng lườm gã một cái, khẽ trách: “Cửu đệ! Đệ không có chuyện gì thì có thể về được2rồi!”Cửu đệ:“...” Vẻ mặt Cảnh Y Nhân đanh lại, đây là Cửu hoàng tử Khâu Thương thông minh tuyệt đỉnh trong lời đồn đại kia sao?Sao cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy tên Cửu hoàng tử này mới là đồ vô dụng nhỉ!Đúng là không thể tin được lời đồn đại!“Không được! Thất ca! Ta cố ý tới nhìn tiểu mỹ nhân huynh mang về mà!”Khấu vương liếc mắt nhìn cảnh Y Nhân ở phía sau, ý nói đó chính là cô!Khâu Thương kinh ngạc nhìn cảnh Y Nhân mặt mũi dính đầy bùn đất.Ngón tay thô kệch của gã chỉ vào cô.“Nàng... là nàng ta sao?”Dường như Khâu Thương cực kỳ thất vọng, không dám tin, bèn đưa tay ra định lau đi bùn đất trên mặt Cảnh Y Nhân.“chát” bàn tay của gã còn chưa kịp đụng vào Cảnh6Y Nhân thì đã bị Khấu vương đánh gạt ra.“Trên mặt nàng bị lở loét, ngươi không sợ nước mủ dính vào tay thì cứ làm đi!” “...”Nghe vậy, Khâu Thương thấy ghê tởm, chán ghét thu tay lại. “...” Trong lòng Cảnh Y Nhân thở phào một hơi. Cũng may Khâu vương không quá đáng ghét, nếu tên Khâu Thương này nhìn thấy mặt Cảnh Y Nhân, cô nghi ngờ có thể gã sẽ sỉ nhục cô ngay tại chỗ này. Khâu vương không thèm để ý tới Khâu Thương mà tiếp tục kéo dây xích đang trói Cảnh Y Nhân đi về phía trước.Bọn họ lững thững rời khỏi nơi đóng quân, tới tảng đá bên bờ sông liền ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Cảnh Y Nhân đứng sau lưng hắn ta, nhìn dòng nước đang chảy róc rách0bên dưới tảng đá. Khâu vương móc một túi giấy dầu bọc lương khô từ trong ngực ra, ném vào lòng Cảnh Y Nhân, sau đó kéo túi nước ở bên hông xuống đưa cho cô. “...” Cảnh Y Nhân nhận lương khổ và nước rồi bỏ vào miệng ăn.Cô đã đói bụng từ lâu rồi.Hai ngày này, Cảnh Y Nhân cũng đã nhận ra, hôm qua tên Khâu vương này chỉ ăn một bữa cơm, hôm nay đến bây giờ còn chưa ăn, thế nhưng lại đưa lương khô cho cô.Cảnh Y Nhân không hiểu về nước Khâu SơnNhưng tên Khấu vương này trông không giống loại người hiếu chiến. Chỉ sợ là nước Khâu Sơn đang gặp phải nạn đói nên bọn họ không thể không tới xâm lược đất nước của cảnh Y Nhân để cướp đoạt lương thực.5Nghĩ lại, năm ngoái nước Lộc Nguyên bọn họ cũng phải trải qua một đợt hạn hán, nhưng không bị kéo dài. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân cắn hai miếng bánh rồi vô thức hỏi.“Ngươi không ăn à? Chẳng lẽ ngươi không đói hay sao?” “Nói lắm lời thừa thãi làm gì? Ăn nhanh đi, nếu không cả ngày hôm nay sẽ không được ăn đâu!” Khâu vương không hề nhìn cảnh Y Nhân lấy một lần mà nhặt một hòn đá nhỏ ở bên cạnh ném xuống sông, hòn đá nhảy tanh tách mấy lần trên mặt nước. “...” Giờ Cảnh Y Nhân mới hiểu, hóa ra hắn ta dẫn cô ra ngoài để đi ăn, bởi vì ngoại trừ cây cỏ ra thì tù binh chẳng xứng đáng được ăn gì hết.