*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 4ảnh Y Nhân nghĩ một hồi mới nhớ ra.Cô từng nói câu này với người đàn ông mà mình đã tự định đoạt việc kết hôn. Cảnh Y Nhân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Phong dưới lớp băng gạc. Trong đầu cô liền hiện lên đôi mắt phượng của Nhạc Phong. Cô nhớ, Khâu vương cũng có một đôi mắt phượng. Tuy rằng dáng vẻ của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng trong ánh mắt luôn toát lên vài phần giống nhau. “...” Nhạc Phong thấy sau khi Cảnh Y Nhân nhét nửa chiếc bánh vào tay mình thì im lặng mãi không nói gì.Theo bản năng anh ta hỏi một câu: “Cô làm gì mà không ăn đi?”“...” Cảnh Y Nhân bị giọng nói của Nhạc Phong kéo suy nghĩ trở lại. Cô hờ hững nói: “Tôi2mới phát hiện ra anh trông rất giống một người quen cũ của tôi.”“Người quen cũ ư? Tôi có quen không?” Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Chắc anh không biết đâu. Là một người đến từ quê cũ của tôi.” Từ khi Cảnh Y Nhân biết Nhạc Phong đã biết về quá khứ của mình, cô thấy việc này chẳng có gì phải giấu giếm anh ta cả, dù sao anh ta cũng đã biết cả rồi.Còn tại sao cô lại nói “chắc Nhạc Phong không biết”, là bởi vì cô cũng không thể xác định Nhạc Phong có biết những người khác trong chuyện quá khứ của cô hay không.“Có thể kể cho tôi nghe một chút được không?” “...” Cảnh Y Nhân do dự vài giây mới thản nhiên mở miệng...Trí nhớ của cô trở lại thời điểm vừa kết thúc buổi tiệc6mừng sinh nhật năm 14 tuổi.Giữa tháng 7, tiết trời đang vào lúc nóng bức. Bên trong dãy tường cung điện cao vút giờ chẳng khác nào một chiếc đồng hấp khổng lồ. Mặc dù ở ngoài kia hoa thơm chim hót, bướm bay dập dìu, ve sầu kêu ra rả, cảnh sắc đẹp vô cùng, nhưng chủ nhân của các tẩm cung nóng tới mức không muốn bước chân ra khỏi cửa, trong đó có cả phủ đệ của công chúa Khuynh Thành Cảnh Y Nhân.Mỗi ngày, vào lúc giữa trưa, khi ánh mặt trời nóng rực rọi thẳng xuống sẽ có cung nhân kéo xe băng đến đặt trong phòng để hạ nhiệt. Mãi tới khi bữa tối kết thúc, vầng trăng treo trên cao, gió đêm dần dần nổi lên, mới có một vài vị nương nương, phi tần, hoàng tử ra3ngoài hóng gió, tản bộ. Nhưng hôm ấy, khi mặt trời còn chưa xuống núi, trời vẫn còn rất sáng, Cảnh Y Nhân đã nghe thấy tiếng ồn ào, huyên náo của cung nữ ở bên ngoài.Cô tò mò bước ra cửa phòng xem thử, thì thấy hai cung nữ trong sân của mình đang nấp sau cửa nhìn trộm cái gì đó ngoài kia. Cảnh Y Nhân nhấc váy lên, đi nhẹ nhàng tới gần bọn họ. Tầm mắt cô nhìn xuyên qua cổng chính, thấy thị nữ” của các cung và các vị nương nương, hoàng tử đều vội vội vàng vàng đi về phía cung Hàm Dương.(*) Thị nữ: Từ chỉ người hầu gái trong cung thời phong kiến.Cung Hàm Dương là nơi hoàng đế vẫn thường mở buổi triều sáng.Bình thường lúc này mà có người tới đó, có lẽ là9để chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Nhưng hôm nay một không phải ngày lễ, hai không có trò gì vui, tại sao lại náo nhiệt thế này nhỉ? Cảnh Y Nhân nhấc váy lên, học các cung nữ thò đầu ra ngoài nhìn thử.Hai cung nữ đang nhìn chăm chú nên không phát hiện ra Cảnh Y Nhân đến, đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một cái đầu, họ sợ tới mức giật nảy mình.Đến khi nhìn rõ là ai, bọn họ sợ hãi lập tức quỳ rạp xuống đất. “Công chúa! Sao người đi ra mà không gọi chúng nô tì một tiếng?”