*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 4hạc Phong không biết vì sao sau khi nghe được lời này của Cảnh Y Nhân, anh ta lại thấy dao động sâu sắc trong lòng.Anh ta tựa như không thể khống chế được, mãnh liệt muốn ôm cô vào lòng.Nghĩ là làm, Nhạc Phong kéo Cảnh Y Nhân lên giường bệnh, ôm ghì lấy cô.“...” Cảnh Y Nhân giật mình đẩy anh ta ra. Trong bụng đang mang thai, cô sợ đề khí sẽ gây ảnh hưởng tới đứa trẻ, thế nên từ khi mang thai cô chưa từng dùng nội lực. Cảnh Y Nhân thử mấy lần cũng không đẩy Nhạc Phong ra được. Nhạc Phong ôm chặt cô không buông, sợ rằng chỉ một giây thả lỏng là cô sẽ biến mất. Anh ta vùi mặt vào trong hõm cổ của cô. Cảnh2Y Nhân tức giận khẽ gầm lên: “Nhạc Phong! Đừng tưởng anh cứu tôi là có thể được voi đòi tiên!”Cảnh Y Nhân đưa tay ra, không biết nên làm gì đành đập lên đầu anh ta hai cái. Nhạc Phong không thèm để ý, Cảnh Y Nhân đập lên sống lưng anh ta: “Buông tôi ra!”Cảnh Y Nhân không có nội lực thì đánh Nhạc Phong cũng chỉ như gãi ngứa. Đúng lúc đó, điện thoại di động của Nhạc Phong vang lên, nhưng anh ta không nghe mà tiếp tục ôm chặt lấy cảnh Y Nhân. Cô tức giận gằn giọng: “Thả tôi ra, điện thoại anh đang đổ chuông kìa!...”Cảnh Y Nhân vừa dứt lời thì đột nhiên một bờ môi mỏng lạnh lẽo áp lên môi cô.Cô hốt hoảng tránh né lung6tung, không chút nể tình cho Nhạc Phong một bạt tai.Cái tát này của cô không nhẹ cũng không mạnh nhưng lại làm Nhạc Phong sững sờ.Cô nhân cơ hội đó bất thình lình đẩy anh ta ra.Cảnh Y Nhân thoát ra được, đang định nhảy xuống giường thì đột nhiên cổ tay cô bị siết chặt, Nhạc Phong chỉ cần một động tác đã bắt được hai tay cô. Anh ta lật người, đặt Cảnh Y Nhân dưới thân, cố định hai tay cô lên đỉnh đầu.Cảnh Y Nhân hoảng sợ, sắc mặt cứng đờ, mở to mắt nhìn Nhạc Phong đầy sợ hãi. Cô giận dữ cảnh cáo: “Anh muốn làm gì? Nếu anh dám đụng vào tối, Lục Minh sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Nhạc Phong như thể không nghe thấy3lời cảnh cáo của cô, anh ta không định dừng động tác của mình, dù không nhìn thấy gì vẫn có thể chính xác che lấp bờ môi cô. Cảnh Y Nhân há miệng cắn mạnh vào môi anh ta, mùi vị tanh ngọt liền lan ra. Dường như Nhạc Phong không cảm thấy đau đớn, tiếp tục hôn cô bằng nụ hôn xen lẫn mùi máu tanh.Nỗi nhớ thương điên cuồng đã khiến anh ta mất đi lý trí chỉ trong chớp mắt, hận không thể giấu cô đi ngay lúc này, để cô chỉ thuộc về anh ta... Anh ta dùng một tay giữ chặt hai tay Cảnh Y Nhân trên đỉnh đầu, tay còn lại lần mò dưới lớp quần áo của cô.Ngón tay thon dài châm lên ngọn lửa trên da thịt9mềm mại của cô, lưu luyến trên bụng cô, cảm nhận được ở nơi đó có một sinh mệnh nhỏ bé đang tồn tại.Nhạc Phong dùng giọng nói khàn khàn khẽ nói: “Ly hôn với Lục Minh đi. Tôi sẽ coi nó như con của mình.”Cảnh Y Nhân điên cuồng giãy giụa, cô có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp đang đặt trên bụng mình, lướt qua lướt lại viền quần lót của cô.“Anh đừng có nằm mơ! Buông ra... A!”