*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 4��...” Lý Đồng hối hận muốn chết, cái miệng tạo nghiệp này. Cô ta vất vả lắm mới khiến Ngô Tú Quyên yêu thích cô ta một chút, giờ tất cả đều tan biến rồi... Về sau cô ta phải lấy lý do gì mà đến đây?Ngày thứ năm sau khi Cảnh Y Nhân phẫu thuật. Trong phòng bệnh rộng lớn, xa hoa toàn người là người.Lục Minh mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước giường bệnh, trong lòng anh đã sớm loạn thành một mớ bòng bong rồi.Hôm nay là ngày Cảnh Y Nhân tháo băng.Cô ngồi ở trên giường.Bác sĩ chủ trị nhẹ nhàng gỡ bỏ một nửa băng gạc trên mắt cô, đột nhiên dùng động tác lại.Thấy thế, Lục Minh căng thẳng ngước lên nhìn bác sĩ. Bác sĩ2khẽ cười với Lục Minh, cung kính tránh ra một bước, nhẹ nhàng giao băng gạc trong tay ra, ngỏ ý nhường thời khắc thần thánh này cho anh. “...” Thoạt nhìn bề ngoài trong anh có vẻ bình tĩnh, thật ra tim anh sắp vọt lên tận yết hầu rồi.Anh căng thẳng nhận lấy bằng gạc trong tay bác sĩ, nhẹ nhàng, thật cẩn thận, động tác cực kỳ thong thả, từng vòng từng vòng tháo băng gạc cho Cảnh Y Nhân. Một đôi mắt xinh đẹp đang nhắm chặt, hàng lông mi dài xuất hiện trước mặt Lục Minh. Bác sĩ đã sớm chuẩn bị bánh ngọt chúc mừng. Ông ta đưa bánh ngọt cắm một cây nến đến trước mặt Cảnh Y Nhân, đồng thời mở miệng: “Cô Cảnh! Mở6mắt ra thử nhìn xem!” “...” Mí mắt Cảnh Y Nhân chớp chớp hai cái, chậm rãi mở ra một khe nhỏ. Lập tức mắt cô cảm nhận được ánh sáng, tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng cô biết bây giờ là ban ngày. Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười, sau đó chậm rãi mở mắt ra.Trước mắt có cả một đám người vây kín, trong đó có một bác sĩ trong tay cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ, trên bánh ngọt có cắm một ngọn nến. Tuy mơ hồ không nhìn rõ, Cảnh Y Nhân vẫn biết là cái gì. Cô theo bản năng nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, tầm mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.Cô đã nhìn thấy rõ từng người trước3mặt.Cô chăm chú nhìn Lục Minh, khẽ mở đôi môi mỏng khiêu gợi, hốc mắt đỏ bừng. Dáng vẻ của anh như muốn cười, rồi lại như sợ hãi đây không phải là sự thật. Mãi đến khi Cảnh Y Nhân chớp chớp mắt với anh, nhếch miệng cười, gọi một tiếng: “Cậu!” “...” Lục Minh vẫn không có phản ứng.“Chồng!”“Lục Minh!”Mãi đến khi Cảnh Y Nhân gọi tiếng thứ ba, dường như Lục Minh mới lấy lại tinh thần, anh đã tin tất cả chuyện này là sự thật.Anh nhẹ nhàng “Ừ!” một tiếng. Giọng anh không lớn, nhưng tràn đầy kích động và cảm xúc. “Cô Cảnh! Chúc mừng cô!”“Lạc thiếu phu nhân! Chúc mừng cô thấy lại được ánh sáng!”