*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 4ục Minh còn nợ người anh họ này một ân tình, anh chỉ có thể mau chóng điều tra ra hung thủ, lấy lại công bằng cho 32 mạng người nhà họ Nhạc mới có thể trả hết nợ được.Lục Minh nắm trong tay một cây thánh giá, đây là vật mà Nhạc Phong đưa cho Cảnh Y Nhân, nhưng bị anh ích kỷ lấy đi. Anh không muốn cảnh Y Nhân biết Nhạc Phong đã hiến giác mạc cho cô mà cảm thấy áy náy. Ngoài chuyện cha con họ Tiết mất tích ra, cuộc sống đều trở lại bình thường. Lúc này, điểu Lục Minh lo lắng nhất chính là đứa trẻ trong bụng Cảnh Y Nhân. Vì lúc phẫu thuật, Cảnh Y Nhân đã dùng rất nhiều thuốc. Anh vẫn liên tục cho Cảnh Y Nhân ăn thực phẩm dinh dưỡng, không hề ngừng ngày nào2cả. Hai lần đi khám thai, bác sĩ đều nói bé cưng rất khỏe mạnh, phát triển cũng rất ổn định. Anh chỉ lo lắng trí lực về sau của đứa trẻ thôi...Hiện giờ, Cảnh Y Nhân đã mang thai 4 tháng, thời tiết đã bắt đầu sang mùa đông, rất nhanh sẽ đến Tết.Thời tiết hôm nay có hơi âm u, trên đường cái vẫn đông nghịt người qua lại. Sau khi học xong khóa học dưỡng thai, Cảnh Y Nhân ra khỏi trung tâm thương mại thì thấy hơi lạnh, liền kéo khăn quàng lên cho kín cổ. Cô đã mang thai được bốn tháng, bụng vẫn chưa hiện rõ, dáng người vẫn nhỏ xinh. Nếu không phải cô đang mặc quần áo chống phóng xạ thì không thể nhìn ra được là cô mang thai.Cảnh Y Nhân vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì nhìn6thấy có một bé trai khoảng 3 tuổi đứng bên cạnh đài phun nước giữa quảng trường, bên cạnh không có một người lớn nào trông nom chăm sóc cả.Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn quanh, vẫn không thấy ai chú ý đến đứa trẻ này cả. Đứa trẻ ấy mặc một chiếc áo thun bằng vải bông dày và một chiếc quần yếm bò, miệng cắn một cái núm vú cao su. Trời lạnh thế này mà cậu bé ngay cả áo khoác cũng không mặc. Đôi chân mũm mĩm của nhóc đang giẫm lên một quả bóng mềm trên mặt đất. Có lẽ phụ nữ khi mang thai rất hay để ý đến trẻ con, cũng hay quan tâm đến những chuyện liên quan đến trẻ con. Cảnh Y Nhân theo bản năng bước tới gần, cúi người xuống, vén lọn tóc dài đang xõa xuống ra3sau tai và mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu rồi?”Cậu bé ngẩng cái đầu nhỏ tròn tròn lên, đôi mắt tròn xoe, trong veo nhìn Cảnh Y Nhân rồi cười với cô, mở miệng gọi một tiếng: “Ma ma!”Cái núm vú cao su thiếu chút nữa rơi ra khỏi miệng, cậu bé vội dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm đỡ lấy.“...” Trái tim của Cảnh Y Nhân thực sự tê dại trước sự đáng yêu của cậu bé xinh xắn này rồi.Nếu sau này cô có thể sinh một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu như vậy thì tốt quá.Cảnh Y Nhân dứt khoát ngồi xổm xuống, cùng cậu bé nhìn thẳng nhau, lại hỏi một lần nữa: “Bạn nhỏ, mẹ của cháu đâu?”Cậu bé tới gần Cảnh Y Nhân, đôi tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy cổ cô, dán khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng lên9mặt Cảnh Y Nhân.“Ma ma!”Đứa trẻ lại gọi một tiếng, khiến cảnh Y Nhân phải bật cười vì đứa trẻ này.