*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6��Sang năm tổ chức cũng được!” Lục Minh còn an ủi ngược lại cô.Lục Minh vừa dứt lời, điện thoại trong túi liền đổ chuông.Anh lấy di động ra xem, vừa thấy số điện thoại trên đó anh lập tức nhíu mày. “Em ở đây chờ anh một lát!“.Nói xong Lục Minh cầm quần áo Cảnh Y Nhân đã chọn, xoay người tới quầy thu ngân tính tiền, rồi đi ra xa mới nghe máy. Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành. “Ngài Lục, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi. Tôi đã hỏi thuộc hạ của mình, người anh muốn tìm không ở chỗ tối. Ở đây không có ai họ Tiết cả,2nếu anh không tin có thể xin tổng thống lệnh khám xét rồi đến lục soát nhà tôi.”Giọng nói của người nọ lộ ra vài phần khiêu khích. Lục Minh tới trước quầy thu ngân, đưa túi trong tay cho nhân viên đồng thời rút thẻ ngân hàng ra. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Có lẽ người này ở chỗ tôi thì mang họ Tiết, ở chỗ anh thì dùng tên giả, đương nhiên anh không tìm được. Tôi hi vọng ngài Hắc nể mặt, ngày mai tôi dẫn vợ tới nhà anh làm khách, tiện thể thăm Cầu Cầu được không?” “...” Hắc Long ở đầu kia điện thoại khẽ cười một tiếng, sau đó hào phóng trả lời: “Được!”“Ngài Hắc là6người phóng khoáng, tôi tin ngài sẽ không chứa chấp một kẻ vô dụng đâu!”“Đúng là chưa tới mức đó!”“Được! Hẹn gặp ngày mai!”“Hẹn gặp ngày mai!” Cúp máy. Hắc Long ngồi trên sô pha lạnh lùng liếc mắt nhìn lão Tiết -giám đốc bệnh viện với cái đầu hói, bị bịt mắt, cúi người cung kính đứng ở một bên. Hắc Long lạnh nhạt mở miệng: “Lục Minh nói cậu ta muốn ông và con gái ông!” Nghe vậy, lão Tiết kinh hoàng “bộp” một tiếng quỳ hai gối xuống đất.“Đại... Đại vương tử! Ngài không thể giao tôi ra được! Nếu rơi vào tay họ Lục, tôi chỉ còn đường chết thôi. Đại hoàng tử, ngài niệm tình bao nhiêu năm7tôi cống hiến cho nước F, vạn vạn lần không thể đưa tôi ra được!” Hắc Long thản nhiên liếc nhìn lão Tiết đang nơm nớp lo sợ trên mặt đất, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta không mang theo chút thương hại nào.“Ông làm việc cho cha tôi chứ không phải làm việc cho tôi, tôi giữ ông ở đây đã là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ...”Hắc Long còn chưa nói xong, lão Tiết đã nước mắt nước mũi tèm lem nhào đến ôm chân Hắc Long.“Đại vương tử, ngài không thể thấy chết mà không cứu được! Ngài hãy nể tình Phương Hoa năm đó vì cứu mẹ ngài mà phải hiến tạng, tổng tống đại nhân4đã nói sẽ cho Phương Hoa một danh phận, con bé cũng có thể là vị hôn thê của ngài, ngài nể mặt con bé...”Hắc Long thấy phiền phức nên đá văng ông ta ra.