*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6au đó cửa phòng trên lầu bị đạp một cước bật mở ra, cánh tay lão Tiết giữ chặt Cảnh Y Nhân, kề dao lên cổ cô rồi kéo xuống dưới lầu. Đôi mắt lão Tiết trừng to, vừa hoảng loạn vừa hung hăng đe dọa ầm ĩ. “Buông Phương Hoa ra! Có nghe thấy không, nếu không giờ tôi sẽ giết cô ta!” “...” Thấy thế, tròng mắt Lục Minh đột nhiên co rút lại, hoảng loạn đến mức tim muốn vọt lên yết hầu, từ chỗ ngồi đứng bật dậy. “Buông cô ra!” Đôi mắt đỏ như máu của Lục Minh giận dữ trừng lão Tiết trên lầu, quát to một tiếng. Tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động bởi lực uy hiếp tàn bạo của anh. Dù vậy, lão Tiết hiện giờ vì bảo vệ mình mà không tiếc bất cứ giá nào. Ông ta2cũng phát hiện ra, Cảnh Y Nhân xuất hiện ở đây có nghĩa Đại vương tử sẽ không buông tha cho bọn họ. Hôm qua ông ta còn thương lượng với Đại vương tử, chỉ cần tránh được kiếp nạn này, bọn họ về nước, đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa.Nhưng hôm nay Tiết Phương Hoa làm Cầu Cầu bị thương, Đại vương tử đã đổi ý rồi.Chỉ sợ Đại vương tử xử lý xong chuyện của mình sẽ giải quyết hai cha con bọn họ.Bây giờ ông ta chỉ đành làm như vậy mới có thể tự bảo vệ bản thân được.Cảnh Y Nhân là vợ Lục Minh, chỉ có cách bắt cóc cô ta, bọn họ mới tìm được đường sống.Nhưng ông ta không ngờ Cảnh Y Nhân lại có võ công, bắt được cô khá tốn sức.Lão Tiết tuy đã lớn tuổi, nhưng6ông ta làm gián điệp nhiều năm như vậy, đối phó với một người phụ nữ có võ công mèo cào vẫn dư sức, hơn nữa Cảnh Y Nhân đang mang thai, cô ra tay không dám dùng nội lực. Ông ta càng bắt cô dễ hơn. Vừa rồi lúc đánh nhau, ngực Cảnh Y Nhân trúng một chưởng của lão Tiết, đến bây giờ nửa bả vai của cô vẫn còn tê bại không cử động được. Cho nên lúc này Cảnh Y Nhân mới dễ dàng bị lão Tiết khống chế như thế. Cô thật sự không ngờ, lão Tiết đã lớn tuổi như vậy rồi mà võ công vẫn rất cao cường. Dao nhỏ sắc bén kề lên cần cổ thon gầy, trắng nõn của Cảnh Y Nhân. Dao cắt vào da thịt cô, máu chảy dọc theo lưỡi dao, từng giọt rơi xuống đất. Thấy thế, đôi7mắt Lục Minh lạnh như lưỡi kiếm, anh đè nén cơn sóng ngầm cuộn trào trong lòng, tức giận như núi lửa bùng nổ. Anh dùng giọng điệu thương lượng mở miệng lần thứ hai: “Ông muốn gì?” “Thả Phương Hoa ra!” Lão Tiết kích động giận dữ quát lên. Lục Minh quay đầu lại nhìn Tiết Phương Hoa, nổi giận quát: “Buông cô ta ra!”Vệ sĩ của Hắc Long đương nhiên sẽ không nghe lời Lục Minh, nhưng sát khí dọa người của Lục Minh thực sự khiến bọn họ sợ hãi, do dự đưa mắt nhìn Hắc Long.Lúc Hắc Long gật đầu, bọn họ mới buông Tiết Phương Hoa ra. Tiết Phương Hoa vừa được tự do lập tức cắm đầu chạy về phía lão Tiết. Lão Tiết tiếp tục mở miệng ra điều kiện: “Cho tôi một chiếc máy bay trực thăng, tôi muốn ngay bây giờ! Cả4tiền mặt nữa!” “...” Đôi mắt sẫm màu của Hắc Long hơi hơi nheo lại.Anh ta lạnh nhạt cảnh cáo: “Lão Tiết! Ông đừng được voi đòi tiên như thế, chuyện này tôi căn bản không truy cứu ông, ông đang muốn tìm đường chết à?”