*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ba nghìn nữ nhân?” Cảnh Y Nhân giật mình mở to mắt, giơ ba ngón tay khua khua.“Nếu mỗi ngày hoàng cữu cữu ngủ với một người thì phải mất chín năm mới hết một lượt à? Đến khi ngủ với những người gần cuối có phải đã quên hết những người đầu tiên rồi không?”“...” Nghe vậy, sắc mặt hoàng đế ngưng trệ. “Ai dạy ngươi nói những thứ không nhã nhặn này? Cái gì mà ngủ với không ngủ? Hậu cung có nhiều nữ nhân như vậy liệu trẫm có ngủ được hết không?” “...” Cảnh Y Nhân bị hoàng để dọa sợ nên im lặng cắn môi, rụt cổ lại, có người vào trong chăn. Thấy cô đang giả vờ đáng2thương, hoàng đế bất đắc dĩ thở dài. Chẳng biết hắn cố ý giải thích hay vô tình trả lời câu hỏi của cô mà học theo cô, thản nhiên đáp lại thẳng thừng: “Mấy năm nay trẫm chẳng ngủ với ai cả!” “...” Cảnh Y Nhân có phần không dám tin, rõ ràng trước đây lúc Tiêu phi còn sống, hầu như ngày nào hoàng đế cũng lật thẻ bài của Tiếu phi. Mà sau này khi Tiểu phi không còn nữa, thi thoảng hoàng đế cữu cữu sẽ đi tới chỗ của rất nhiều vị nương nương trong hậu cung. Có điều, mấy năm nay, trong hậu cung không có bất cứ vị nương nương hay phi tần nào mang thai lại6là sự thật.Cô nhớ tới mấy vị nương nương mang thai trước đây, nhưng chuyện đó xảy ra từ hồi cô mới vào cung lận.Tại sao mấy năm gần đây người không ngủ với nữ nhân nữa? Cảnh Y Nhân có chút mờ mịt. Đương nhiên cảnh Y Nhân càng thích cữu cữu không ngủ với nữ nhân nào hơn, như vậy thì cô sẽ không phải ghen tỵ linh tinh nữa.Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại cười hì hì.“Hoàng cữu cữu, người không ngủ với bọn họ có phải vì không thích bọn họ hay không?” “...” Đương nhiên là không thích rồi, một khi đã có người mình thích, nữ nhân khác dù tốt đến mấy cũng không thể vượt qua người7trong lòng được.“Khi nào lớn lên người sẽ hiểu. Tuy hoàng đế phải có lòng yêu thương con người, nhưng trên phương diện này thì không thể yêu thương như thể được!” Trước khi gặp người mình yêu, là ai cũng được, nhưng đã gặp được rồi, ngoại trừ nàng ra, ai cũng không thể được. “Nếu hoàng cữu cữu không thích bọn họ thì tại sao người lại muốn nạp bọn họ làm thiếp?” Cảnh Y Nhân thực sự không thể hiểu được. “Càng là người quyền cao chức trọng lại càng không được lựa chọn, có hiểu không?” Nghe hoàng đế cữu cữu nói, Cảnh Y Nhân đột nhiên nhớ tới người đàn ông ở trong mơ đã từng nói với cô4một câu: “Người trong thiên hạ ai cũng có thể khóc, duy chỉ có hoàng đế là không thể. Nước mắt của hắn chỉ có thể nuốt vào trong thôi!” Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Hoàng cữu cữu, người đã từng khóc chưa?” Hoàng đế thản nhiên lắc đầu. Từ khi hắn bắt đầu có kí ức thì đã không còn khóc nữa rồi, ngay cả lúc phụ hoàng băng hà, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.“Vậy nếu cháu chết đi, hoàng cữu cữu có khóc...” Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết câu, bàn tay của hoàng đế đã bất ngờ che miệng cô lại. “Ngươi sẽ không chết! Ít nhất thì người sẽ không chết trước ta!”“...”6Cảnh Y Nhân chớp mắt, kéo tay của hắn ra: “Cháu nói là ngộ nhớ!” “Không có ngộ nhỡ, nếu thật sự có chuyện đó, trẫm sẽ không để Y Nhân phải cô đơn!” “...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác không hiểu gì, không để cho cô phải cô đơn? Là có người sẽ chết với cô sao?”