*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6�ây chẳng phải là vật ở trong mơ mới có hay sao? Tại sao lại xuất hiện trên tay cô? Hơn nữa, vật này nước Lộc Nguyên không thể làm ra được. Hoàng đế cũng phát hiện ra chiếc vòng trên tay cô. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngắm nghía chiếc vòng này. Trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng có thể thấy rõ ràng hoàng đế đang không vui. Hắn lãnh đạm hỏi: “Vòng tay đính kim cương này ở đâu ra?” Cảnh Y Nhân ngơ ngác lắc đầu. Nếu cô nói nó ở trong mơ thì chỉ sợ sẽ không có ai tin. Hơn nữa, hoàng đế cữu cữu cũng nói đây là kim cương được đính lên, ai có thể cắt được khối2kim cương ra thành nhiều mảnh to, nhỏ giống nhau như vậy chứ. Ở nước Lộc Nguyên không có kỹ thuật này. Nghĩ thế, Cảnh Y Nhân lại càng ngây dại. Những thứ kia không phải là mơ sao? Lẽ nào đều là thật? Hoàng để sầm mặt xuống: “Tháo ra! Sau này không được đeo những thứ người khác cho ngươi nữa!” “...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân hoảng hốt rụt tay lại, cô khiếp sợ nhìn hoàng đế cữu cữu rồi xoay người bỏ chạy.Chạy, chạy mãi, trong lúc hoảng loạn, Cảnh Y Nhân chợt giẫm lên vạt váy của mình, ngã nhào xuống đất. Tay và đầu gối của cô đều bị xước da chảy máu.Cảnh Y Nhân mặc kệ, cô bò dậy tiếp tục chạy về phía cung Khuynh Thành,Đến khi trở6lại cung điện của mình, cô mới yên tâm, chậm rãi thở phào một hơi. Lúc này, các cung nữ đều đã ngủ rồi. Một mình cô trở lại phòng, vén tay áo lên xem chiếc vòng tay kia, bây giờ cô mới chú ý thấy tay mình bị trầy xước chảy máu, thế nhưng lại không có cảm giác đau đớn. Theo bản năng Cảnh Y Nhân chạm vào vết thương của mình, thật sự cô không cảm thấy đau.Tại sao lại không đau? Cô đã mất cảm giác đau rồi sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đánh mạnh vào miệng của mình một cái, vẫn không thấy đau. Cô đang nằm mơ à? Nơi này đều là mơ đúng không? Nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều7rất thật, thật tới mức cô không thể tin rằng đây là mơ được. Nếu như nơi này ở trong giấc mơ, vậy thì nơi mà cô vẫn cho là mơ kia, người yêu cô, người đàn ông được gọi là Lục Minh kia mới là thật hay sao?Rốt cuộc, đâu là thật? Đâu là giả? Vậy thì cô phải làm thế nào mới có thể tỉnh lại được?Trong lúc Cảnh Y Nhân đang xoắn xuýt thì cửa phòng bị đẩy nhẹ ra. Nam nhân mặc long bào màu vàng sáng xuất hiện ở cửa. Trên khuôn mặt nam nhân mang theo nét bi thương nhàn nhạt, đi từng bước tới trước mặt cảnh Y Nhân.Theo bản năng cảnh Y Nhân đứng lên, nhưng lại bị hoàng để ấn vai cô ngồi xuống.Cảnh Y Nhân im4lặng không nói. Nếu như tất cả những thứ này đều là cảnh trong mơ, là giả, thì cô nói gì cũng đâu có tác dụng nữa?Cô không nói lời nào, hồi lâu sau hoàng đế mới hờ hững mở lời: “Y Nhân! Chẳng phải người hỏi trẫm vì sao lại không ngủ với những nữ tử khác hay sao? Chẳng phải người hỏi trẫm có thích người hay không sao?”