*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6huyện năm đó anh ta có biết, nhưng đây là mệnh lệnh quốc gia nên anh ta không có quyền can thiệp. Lúc đó anh ta mới năm tuổi, sao có thể kiểm soát hay giết người được? Vậy mà cô lại đổ hết tất cả những chuyện này lên đầu anh ta à?Năm đó, nếu anh ta không ôm Nhạc Nhu đi thì cô sẽ trở thành Tiết Phương Hoa hiện giờ.Vậy mà cô lại đổ hết tội lỗi này lên đầu anh ta, trách cứ, oán hận anh ta? Từ đáy lòng, Hắc Long tức giận, tựa như cơn bão ập đến khiến lòng dạ anh ta rối tinh rối mù. Anh ta không cởi khuy áo sơ mi mà giật mạnh ra, làm khuy áo bắn tung tóe khắp nơi. Rồi anh ta mạnh mẽ, vô tình nhào về phía Nhạc Nhu.Trong chớp mắt ôm được Nhạc2Nhu, Hắc Long liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc đã lâu không gặp, khiến trái tim anh ta như ngừng đập, nỗi nhớ thương vì đã lâu không gặp làm đầu mũi chua xót, cảm giác đau đớn tới nghẹt thở.Ánh mắt tàn nhẫn của anh ta trong chớp mắt liền trở nên dịu dàng.Ngay sau đó, trên đầu “Choáng” một tiếng, một cơn đau tê buốt nhói lên khiến đầu óc anh ta choáng váng, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen.Sự dịu dàng vừa rồi tan thành mây khói.Nhạc Nhu cầm gạt tàn đập mạnh lên đầu Hắc Long.Mặt Hắc Long đen như Bao Công, anh ta dễ dàng bắt được cổ tay Nhạc Nhu, giật cái gạt tàn trong tay cô ra.Khí thế ác liệt trong mắt anh ta làm người ta không rét mà run, anh ta vung gạt tàn về phía đầu6của Nhạc Nhu.Chỉ là cánh tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.Lần này, dù làm thế nào anh ta cũng không xuống tay được. Đột nhiên “Choáng” một tiếng, gạt tàn đập vào vách tường rồi vỡ tan. Hắc Long ngả người về phía trước, dùng sức giằng kéo bộ lễ phục mỏng manh, đẹp đẽ trên người Nhạc Nhu. Nhạc Nhu liều mạng phản kháng, quay đầu sang cắn vào tay của Hắc Long. Đòn này của Nhạc Nhu vô cùng tàn nhẫn, cổ tay Hắc Long lập tức chảy máu. Hắc Long đẩy mặt Nhạc Nhu ra, nhưng Nhạc Nhu liều chết cắn chặt không buông, dù thế nào cũng không gỡ ra được. Dường như nhớ tới điều gì, Hắc Long bèn cúi người xuống ghé bên tai cô, thò đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đằng sau vành tai cô một cái. “A” Nhạc Nhu khẽ7kêu lên, miệng nhỏ lập tức nhả ra. Khuôn mặt ngượng ngùng của cổ đỏ bừng lên, Nhạc Nhu thẹn quá hóa giận chửi Hắc Long: “Tên biến thái chết tiệt!” Hắc Long biết rõ tất cả những chỗ mẫn cảm trên người Nhạc Nhu. Phần da thịt mềm mại phía sau tai cô là nơi mẫn cảm nhất. Lúc bình thường đã không thể chạm vào, huống hồ còn bị anh ta liếm nữa. Trước kia, mỗi lần bọn họ hoan ái, anh ta chỉ cần hơi chạm vào phía sau tai là cô đã hưng phấn tới run rẩy cả người, không thể khống chế được mà rên rỉ, sau đó cao trào ngay lập tức. Khóe miệng Hắc Long cong lên, nhìn vết cắn của cô trên cổ tay mình đang chảy máu nhưng cũng không thèm để ý. Anh ta tóm được hai cánh tay nhỏ4bé của cô, kéo lên đỉnh đầu rồi tìm chiếc cà vạt lúc nãy vừa tháo ra, trói chặt đôi tay không an phận của cô lại. Nhạc Nhu tức giận mắng: “Hắc Long, anh dám chạm vào tôi thử xem. Cái tên biến thái chết tiệt này, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ không được chết tử tết” “Vậy để tôi xem xem, sau khi chạm vào em tôi có chết hay không!”