Vì mang thai nên dễ mất sức, chỉ đi một lát Cảnh Y Nhân đã cảm thấy hơi mệt. Lúc đến chiếc ghế dài cạnh gốc cây đại thụ bên hồ, Lục Minh đỡ Cảnh Y Nhân ngồi xuống nghỉ ngơi.Cô rúc vào lòng2anh, ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng lấp lánh. Hai người yên lặng không nói gì, nhưng không thấy mất tự nhiên chút nào, dường như họ cảm thấy có thể mãi yên tĩnh như vậy thì càng tốt.Cảnh Y Nhân chỉ muốn sống6những ngày tháng đơn giản, hạnh phúc như thế này, cô không muốn trải qua sóng to gió lớn, cứ bình thường êm đềm là được rồi. Cảnh Y Nhân và Lục Minh vẫn im lặng ngồi đó hồi lâu. Lục Minh lại nghĩ7đến những gì mà Nhạc Phong đã nói với anh hôm qua, anh buột miệng hỏi: “Y Nhân, em còn nhớ Khâu Vương không?”Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, cô ngồi thẳng người lên, đưa mắt bình tĩnh nhìn4Lục Minh. “Cậu, anh biết anh ta à?” Cô nhớ rõ trong nhật kí, Lục Minh chưa bao giờ nhắc tới Khâu Vương, cô tưởng rằng căn bản là anh không biết.Lục Minh lắc đầu: “Anh cũng không biết nhiều. Em và anh ta6từng có tình cảm với nhau à?” “..”Nghe vậy, vẻ mặt của Cảnh Y Nhân hơi cứng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô tưởng Lục Minh đã biết được điều gì, nhưng anh đang để ý đến quá khứ của cô. Cảnh Y Nhân im lặng vài giây rồi gật đầu: “Anh ta từng là chồng chưa cưới của em.” “..” Con người Lục Minh lập tức co rút lại, Nhạc Phong đã nói cho anh biết điều đó, nhưng khi nghe từ miệng Cảnh Y Nhân nói ra, trong lòng anh chợt thấy quặn đau. “Vốn dĩ anh ta từng nói sau khi em trưởng thành, anh ta sẽ dùng thân phận đế vương, mang sính lễ mười dặm đến cưới em. Đáng tiếc là, em còn chưa trưởng thành đã chết với cữu cữu rồi.”“Đáng tiếc?”Nghe thấy cảnh Y Nhân nói vậy, vẻ mặt Lục Minh có vẻ khựng lại, một sự đau đớn lan ra trong lòng. Cô nói “Đáng tiếc”, phải chăng là hối hận đã chết cùng anh? Có nghĩa là có thật sự từng yêu Khâu Vương? Câu hỏi của Lục Minh khiến trong lòng Cảnh Y Nhân hoảng hốt, lúc này cô mới chợt nhận ra mình lỡ lời.Mặc dù cô thật sự cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không nên ngốc nghếch nói ra trước mặt Lục Minh. Lục Minh sẽ hiểu lầm là cô từng yêu Khâu Vương.Ý “đáng tiếc” của cô không phải bởi vì cô yêu Khâu Vương. Quả thật cô từng thích hắn ta, nhưng đó là cảm giác nể phục một người dũng cảm gan dạ chứ không phải là tình cảm nam nữ. Lúc trước, cô chỉ cảm thấy nhân phẩm của Khâu Vương rất tốt, có thể hóa giải chiến tranh giữa hai nước, thế nên cô mới quyết định lấy hắn ta. Nhưng cuối cùng, lúc cô biết mình phải chết, vì sự an nguy của nước Lộc Nguyên, cô đã viết một bức thư gửi cho Khâu Vương để ngăn cản hắn ta tấn công nước Lộc Nguyên, kết quả là cô vẫn không bảo vệ được đất nước mình.Nhìn thấy vẻ đau xót thoáng qua trong mắt Lục Minh, Cảnh Y Nhân vội giải thích: “Cậu, em không có ý đó, em từng thích Khâu Vương, nhưng đó không phải tình cảm nam nữ mà chỉ là sự kính nể đối với một người dũng cảm gan dạ mà thôi!” Dứt lời, Cảnh Y Nhân nghĩ đến Lục Minh, sau đó lại đỏ mặt.“Em tới nơi này rồi mới... mới thích cậu, sau khi biết ở kiếp trước, hoàng cữu cữu đã làm nhiều chuyện như vậy vì em, em cảm thấy rất áy náy và đau lòng.”“Sau khi biết chân tướng, em chưa bao giờ hối hận vì đã chết cùng cậu, bởi vì em biết kiếp trước chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng ít nhất kiếp này chúng ta là vợ chồng.”Cảnh Y Nhân cật lực giải thích, hai tay nắm chặt lấy tay Lục Minh, sợ anh hiểu lầm. Vừa rồi, Lục Minh quả thật đã hiểu lầm, vừa giận vừa đau, nhưng nghe Cảnh Y Nhân giải thích như vậy, trong lòng anh đã thoải mái hơn nhiều.Nhưng anh vẫn còn một nghi hoặc.“Nếu em không có tình cảm nam nữ với Khâu Vương, vậy câu thơ “ngày nhớ, đêm mong, đợi chàng về, chàng vẫn chưa về” có ý gì? Em đã viết bài thơ ấy cho hắn ta đúng không?”