Con ngươi Cảnh Y Nhân đột nhiên co rút lại, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay. “Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Cảnh Hi bây giờ thế nào rồi?”Cảnh Y Nhân một tay áp điện thoại di động vào tai, một tay xốc chăn lên xuống giường, xỏ chân vào dép lê.Sau đó, cô đi đến chỗ tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo rồi vào toilet.Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Thu Bách Hợp.2“Mẹ cũng không rõ nữa, tình cảm của nó và Lý Lộ gần đây vẫn bình thường, lúc mẹ chạy tới bệnh viện, nó đã tỉnh lại rồi, nói là không bao giờ muốn gặp Lý Lộ nữa, nói rằng Lý Lộ đáng ghê tởm!” “Cô bé Lý Lộ kia vẫn đứng ở cửa phòng bệnh không chịu đi, càng như vậy, Cảnh Hi càng không ngừng nổi điên, quát tháo bắt cô bé phải đi ngay! Nó không tài nào bình tĩnh nổi, mẹ không biết làm gì6mới phải gọi điện thoại cho con!” “Y Nhân! Mẹ biết bụng con to rồi, đi lại bất tiện, nhưng mẹ không thể nhìn em trai con chết được.”Bên kia điện thoại, Thu Bách Hợp lại khóc lóc đau lòng đến mức xé tim xé phổi.Sau đó, bên kia điện thoại loáng thoáng có giọng Cảnh Đức Chính. “Bà lại đang gọi cho Y Nhân đấy à? Tôi đã bảo bà đừng quấy rầy Y Nhân mà, con bé đang bị thương, bụng to như vậy...” Cuộc gọi đột7nhiên ngắt kết nối, Cảnh Y Nhân đành đặt điện thoại di động lên bồn rửa mặt. Cô thay quần áo trong toilet, khoác một chiếc áo lông ngắn màu vàng nhạt, lấy điện thoại rồi ra khỏi cửa.Vừa bước ra, di động của Cảnh Y Nhân rung lên, là tin nhắn của Thu Bách Hợp.“Phòng bệnh VIP số 512 ở bệnh viện thành phố.” Cảnh Y Nhân cầm điện thoại di động, vội vã ra khỏi bệnh viện.Bệnh viện điều dưỡng cấp quốc gia này được xây dựng4trên một ngọn núi không cao lắm, nên không khí mới trong lành như vậy. Vùng này luôn được canh gác rất chặt chẽ cẩn mật, chỉ có xe ô tô riêng mới được phép ra vào.Lục Minh không ở đây, Cảnh Y Nhân rời khỏi bệnh viện điều dưỡng, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy. Ở nơi như thế này, bình thường ngoài lãnh đạo cấp quốc gia hoặc thân bằng bạn tốt ra, căn bản là không có ai đến cả, càng không thể có6xe taxi.Cảnh Y Nhân ra khỏi bệnh viện điều dưỡng, đi dọc theo con đường bê tông to rộng để xuống chân núi.Cô chưa nói với người quân nhân canh giữ phòng bệnh của cô một tiếng thì đã bỏ đi rồi.Cảnh Y Nhân biết nếu nói với bọn họ, chắc chắn cô không đi ra được, nên cô dứt khoát không nói, giả vờ bình thản ra ngoài tản bộ.Cảnh Y Nhân đi một mạch xuống chân núi, đến nơi liền thấy con đường rợp bóng cây xanh rất rộng lớn và yên tĩnh. Lúc này đang là mùa đông, chỉ có cành cây trơ trụi đan xen vào nhau. Nơi đây vắng vẻ không một bóng người. Ngay cả xe cộ cũng hiểm khi đi ngang qua. Một trận gió thổi qua, cuốn đám lá rơi rụng trên mặt đất xoay vòng trên không trung rồi lại rơi xuống... Con đường này trông có vẻ hoang vắng. Cảnh Y Nhân đợi ở ven đường hồi lâu mà không thấy có chiếc taxi nào, chỉ có một chiếc xe buýt.Nhưng có xe buýt vẫn còn hơn là không có xe.Cảnh Y Nhân lên xe buýt.Vì nơi này là vùng ngoại thành nên trên xe có rất ít người.Cảnh Y Nhân thả tiền xu vào rồi bám vào xe đi đến khu vực màu vàng, nơi chuyên dành cho phụ nữ mang thai và người già để ngồi. Tuy rằng cô mặc quần áo rất dày, trông không giống như đang mang thai, nhưng dù thế nào thì Cảnh Y Nhân cũng mang thai thật, xe buýt này cứ nghiêng nghiêng ngả ngả khiến cô cảm thấy hơi buồn ngủ.Cô sợ lỡ mất điểm dừng xe nên phải gắng gượng, không để mình ngủ quên. Phụ nữ mang thai mà phải chịu đựng như vậy thật sự khó chịu. Sắc mặt Cảnh Y Nhân hơi tái đi, tay cổ vịn lên lưng ghế phía trước.Xe buýt lắc lư chạy đến trung tâm thành phố, dừng vô số lần trên dọc đường đi.