Nhạc Phong vừa đi, cả người Cảnh Triệt trở nên mệt mỏi, thầm rơi lệ đầy mặt. Thế nào cũng được, đôi vợ chồng bên cạnh cứ việc hành chết anh ta đi...Lục Minh lái xe đưa Cảnh Y Nhân về bệnh viện điều dưỡng quốc gia. Cảnh Y Nhân nằm viện ở đây suốt, đến mức sắp thành kẻ lười rồi. Hầu như là áo đến thò tay, cơm đến há miệng. Lục Minh không ở đây thì còn có nhân viên điều dưỡng chăm sóc cô.Lục Minh cũng2nhận ra Cảnh Y Nhân đã ngộp thở vì ở đây quá lâu, hôm nay nhà họ Cảnh vừa xảy ra chuyện, cô không buồn hỏi nguyên nhân đã chạy ra luôn.Thậm chí cô còn không thông báo cho bảo vệ và tài xế đã lén chạy ra ngoài một mình. Hiển nhiên là cô sợ nếu thông báo với họ, cô sẽ không ra ngoài được nữa. Cho nên Lục Minh đã đồng ý với Cảnh Y Nhân rằng trước khi sinh con, dù cô ở bệnh viện hay6đến khi xuất viện về nhà, Lục Minh sẽ đưa cô ra ngoài hai lần một tuần.Bụng của Cảnh Y Nhân càng lúc càng lớn dần. Lúc trước Cảnh Y Nhân chưa cảm thấy rõ bụng đang to lên, mãi cho đến Tết Âm lịch, Cảnh Y Nhân và Lục Minh quay về nhà cũ của tổng thống.Vào dịp Tết Âm lịch, tổng thống càng bận rộn hơn, ông phải cùng dân chúng cả nước tận hưởng không khí tết, tham gia chương trình mang tính quốc gia về dịp7đặc biệt này.Trước khi đến Tết Âm lịch, phủ tổng thống bận rộn đến mức sục sôi ngất trời. Trong dịp này, Ngô Tú Quyên lại muốn thả lỏng, nghỉ ngơi thật tốt, nên cửa lớn luôn bị đóng chặt, ngoài người thân ra, nếu có ai gọi điện thoại đến, người giúp việc sẽ trả lời rằng tổng thống và phu nhân đều không ở nhà. Hôm nay, phủ tổng thống vẫn mang phong cách cổ kính như trước. Trong khoảnh sân trước nhà, dưới mái hiên, số người4giúp việc giờ chỉ còn gần một nửa, còn lại đều đã nghỉ phép, về nhà đón năm mới.Ngoài Ngô Tú Quyền, Cảnh Y Nhân, Lục Minh ra, Nhạc Phong và Nhạc Nhu cũng đến. Là Ngô Tú Quyển gọi bọn họ đến cùng ăn một bữa cơm.Ngô Tú Quyên đã nhiều năm không gặp Nhạc Nhu, trong trí nhớ của bà, Nhạc Nhu vẫn là một cô bé mập mạp, chỉ biết bò trên mặt đất, còn hay tè dầm nữa. Chỉ mới chớp mắt mà cô đã lớn6như vậy rồi. Nhìn thấy Nhạc Nhu, Ngô Tú Quyên cực kỳ kích động. Bên ngoài có tiếng pháo hoa mơ hồ vang lên. Cả gia đình ngồi bên bàn cơm, không khí rất náo nhiệt. Đặc biệt là Ngô Tú Quyên, bà ríu rít hỏi Nhạc Nhu mấy năm nay sống thế nào, rồi hỏi Nhạc Phong thế nào, thậm chí còn vứt con trai sang một bên.Lục Minh lại được thanh tĩnh, một cậu cũng không nói, chỉ tao nhã ăn cơm, đồng thời anh còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Cảnh Y Nhân.Cảnh Y Nhân ngồi trên ghế, bây giờ bụng cô đã nhổ ra thấy rõ, nhưng vẫn chưa đến mức khệ nệ. Nhưng hôm nay cô cứ cảm thấy hơi là lạ. Đứa bé trong bụng liên tục đá cô, chưa nói đến bụng như bị căng ra, cô thấy đôi giày mình đi hôm nay hình như thu nhỏ lại, càng ngày càng chật. Sau khi ăn cơm xong, mọi người đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi. Cảnh Y Nhân cảm thấy giầy chật đến mức khó chịu, đang ở nơi nhiều người thế này, cởi giầy thì không hay cho lắm.Cảnh Y Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đôi giày này bị co lại à?” Cảnh Y Nhân nói rất nhỏ, Lục Minh ngồi cạnh lại nghe thấy rõ ràng rành mạch.“Sao vậy?” Anh theo bản năng nhìn xuống chân cô. “Giầy của em chật quá.”Đối với Lục Minh mà nói, đây là nhà anh nên anh không bận tâm nhiều như Cảnh Y Nhân, anh cúi người xuống nắm lấy cổ chân của Cảnh Y Nhân rồi đặt lên đùi mình.Vừa chạm vào, Lục Minh đã cảm thấy bất thường. Anh vội kéo ống quần dài của cô lên, cởi giày da để thấp và tất bông màu trắng của Cảnh Y Nhân ra, thấy đôi chân nhỏ trắng nõn của cô sưng lên như một con cá mập mạp, mũm mĩm.Đối tất lông khá rộng mà vẫn tạo thành vết hằn rất sâu trên cổ chân cố. “Sao lại thế này?” Lục Minh nhíu chặt mày lại, khẩn trương hỏi. Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng lắc đầu, cũng không biết tại sao chân lại sưng phù, không chỉ một bên mà hình như cả hai bên đều bị sưng.