Lục Minh cười nhẹ một tiếng, đặt Cảnh Y Nhân xuống giường, kéo cánh tay của cô từ sau cổ mình xuống, giúp cô cởi giầy và áo khoác, rồi đắp chăn cho cô. - Nhìn cô gái bé nhỏ say ngủ trông cực kỳ ngọt ngào, Lục Minh hôn lên trán cô một cái rồi mới đứng thẳng lên, lấy di động trong túi ra. Di động đã không còn reo từ lâu rồi.Nhìn thấy trên màn hình hiện2ra cuộc gọi của Cảnh Đức Chính, Lục Minh ra khỏi phòng ngủ, gọi lại cho ông ta. Bên kia điện thoại nhanh chóng có người nhấc máy. Cảnh Đức Chính khách khí nói: “Lục tổng, năm mới vui vẻ.”“Ông có chuyện gì không?” Lục Minh lạnh nhạt hỏi. “Cũng không có gì quan trọng cả, vốn tôi định gọi điện cho Y Nhân nhưng không thấy nó nghe máy nên tôi đành gọi cho cậu.”“Có một thiệp mời được6gửi từ nhà cũ của Y Nhân, là bạn bè hồi trung học của nó gửi tới, thiệp mời viết là khi kỳ nghỉ Tết Âm lịch kết thúc, họ hy vọng Y Nhân sẽ tham gia họp lớp, có rất nhiều bạn bè học đại học ở thành phố S này, đến lúc đó, họ muốn rủ Y Nhân ăn một bữa cơm...”“Y Nhân đang mang thai, còn một tháng là sinh con, làm sao tham gia họp lớp7được? Ông giúp cô ấy từ chối là được...”Lục Minh chưa cần nghĩ đã cự tuyệt, Cảnh Y Nhân đâu quen ai trong sổ đám bạn bè trung học, cô ấy đi làm gì?Cảnh Đức Chính khó xử, khóe miệng giật giật: “Nhưng mà... tôi... tôi đã gọi điện đồng ý với người ta rồi.” Chủ yếu là do cha của một học sinh tổ chức buổi họp lớp ấy có hợp tác làm ăn với Cảnh Đức Chính nhưng4vẫn chưa ký kết thành công.Mà Cảnh Đức Chính lại muốn nhân cơ hội này để mượn sức lẫn nhau, nắm chắc lấy vụ làm ăn ấy, khi ông ta phát hiện có cơ hội tốt liền không nói hai lời đã gọi điện thoại đồng ý.“Đó là chuyện của ông.” Nói xong, Lục Minh định tắt điện thoại. “Con rể... Lục Minh... Lục tổng...” Cảnh Đức Chính dường như sợ Lục Minh dập máy, giọng ông ta có vẻ6cầu xin.“Y Nhân tuy đang mang thai, cậu dù là chồng của Y Nhân cũng không thể luôn hạn chế tự do của con bé như vậy được. Chỉ là ăn bữa cơm thổi mà, có thể xảy ra chuyện gì được? Hai ngày qua, chẳng phải cậu cũng đưa Y Nhân quay về nhà cũ xa như vậy hay sao, chỉ đi một lát thôi, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”“Cậu đã hỏi ý kiến của Y Nhân chưa? Cậu chưa hỏi ý kiến của con bé mà đã cự tuyệt rồi. Bây giờ con bé đang mang thai, có nên ngồi ở nhà suốt ngày không? Chẳng phải tôi đang suy nghĩ cho con bé hay sao, hy vọng Y Nhân ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, chứ ngày nào cũng ở nhà thì buồn chán lắm. Phụ nữ mang thai sinh con phải có tâm trạng vui vẻ thì đứa trẻ mới khỏe mạnh được, nếu cứ nặng nề mãi thì không tốt cho đứa trẻ đâu!”“...” Lục Minh vốn định mặc kệ Cảnh Đức Chính, nhưng khi nghe ông ta nói vậy, anh lại cảm thấy cũng có lý. Từ khi mang thai, Cảnh Y Nhân hầu như rất ít ra ngoài, dù có ra ngoài cũng chỉ là lần anh đưa cô về nhà cũ.Nếu ít khi được ra ngoài chơi thì dù là người bình thường cũng buồn chán chết đi được, huống hồ Cảnh Y Nhân còn đang mang thai.Lục Minh im lặng hồi lâu, rồi lạnh nhạt đáp lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi ý kiến của cô ấy.”“..” Cảnh Đức Chính thở dài một hơi. Chỉ cần qua được ải Lục Minh, Cảnh Y Nhân cũng dễ thuyết phục. “Đúng đấy! Phụ nữ mang thai nên ra ngoài nhiều, sức khỏe sẽ tốt hơn, Lục tổng, giờ đã muộn rồi, thật sự quấy rầy cậu quá, cậu sớm nghỉ ngơi đi nhé, năm mới vui vẻ.”“Năm mới vui vẻ.” Lục Minh lạnh nhạt nói, sau đó tắt điện thoại.Anh quay đầu lại ngó vào phòng ngủ, nhìn cô bé ngủ say trên giường, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Anh cất di động rồi đi xuống tầng.