*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quả nhiên, Tiểu Đâu Đâu vừa được thay tã, bọc chăn lông là ngừng khóc. “Ngài Lục, bình thường nếu trẻ khóc đều là bởi vì thấy không thoải mái, không có khả năng vô duyên vô cớ mà khóc được, ví dụ như tè dầm hoặc là bị lạnh, hoặc là nóng, hoặc là đói bụng.”Lục Minh nhướng mày: “Lúc bé không vui thì sẽ không khóc à?” Nghe vậy, bảo mẫu bật cười.“Bé nhỏ như vậy, nhận thức và tư tưởng vẫn chưa phát triển, nào có chuyện vui hay không vui? Trẻ con luôn cực kỳ đơn giản, biểu đạt rất chân thật, bé không thấy thoải mái thì tức là không vui.”Chăm trẻ con thật sự là một bộ môn học. Lục2Minh ôm đứa trẻ lại đi loanh quanh trong phòng khách. Tiểu Đâu Đâu mũm mĩm gác cằm lên vai Lục Minh chỉ được một lúc đã ngủ mất.Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát trên vai Lục Minh, nước miếng chảy hết ra.“...” Lục Minh cảm nhận được trên vai ẩm ướt lại nóng nóng.Không biết có phải vì đây là con mình hay không mà anh thân làm cha mẹ nên không hề cảm thấy chán ghét gì. Nếu trước kia, trên người Lục Minh mà bị dính nước miếng thì khẳng định anh sẽ tức điên lên, không chỉ ném ngay quần áo mà còn muốn tắm rửa khắp người để khử trùng. Lúc này, anh mặc dù có một chút không dễ chịu,7không quen, nhưng lại vẫn có thể chịu được. Đến khi Tiểu Đâu Đâu ngủ sâu, Lục Minh mới trở lại phòng ngủ trên tầng, đặt Tiểu Đâu Đâu xuống. Vừa mới đặt xuống thì nhìn thấy Đại Đâu Đâu bên cạnh đang mở to đôi mắt tròn vo nhìn anh. Lục Minh giật mình sửng sốt, rồi hơi cong khóe miệng lên mỉm cười với con trai.Kết quả, con trai lại lạnh lùng dời mắt đi, vô cảm nhìn trần nhà. Khuôn mặt này đáng yêu xinh đẹp mà sao lại giống như bị đo vậy?Không lẽ đứa trẻ này có vấn đề gì?Nghĩ đến đây, Lục Minh sờ sờ đầu con trai, kết quả Đại Đâu Đâu rụt cổ một cái, hình như muốn1né tránh, cái chân trong ổ chăn đá một cái, khiến cảnh Y Nhân đang nằm bên cạnh bị đá tỉnh. Bình thường thì sức lực của bé này căn bản vẫn chưa là gì, nhưng Cảnh Y Nhân vừa bị mổ mấy ngày trước, bé lại trùng hợp đá vào bụng Cảnh Y Nhân, khiến cô bị đau mà tỉnh dậy. Cảnh Y Nhân nhíu mày tỉnh lại, bất mãn lên tiếng trách móc: “Đại Đâu Đâu, sao con lại đá mẹ thế!“.Lục Minh nghe vậy thì sầm mặt lại, lập tức ôm Đại Đâu Đâu ra khỏi ổ chăn, để Tiểu Đâu Đâu đổi vị trí, đồng thời còn cảnh cáo: “Con còn nhỏ như vậy mà đã bắt nạt người khác rồi, con7mà còn đá linh tinh nữa, cẩn thận cha đánh con đấy!”Hiển nhiên là Lục Minh đau lòng cho vợ, chứ không đau lòng cho con trai.Cảnh Y Nhân khẽ bật cười: “Bé vốn không hiểu anh đang nói gì mà!“.“...” Lục Minh mặc kệ mấy chuyện đó, đứa bé này vừa mới sinh ra được mấy ngày mà đã tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, “mắt mọc trên tận đỉnh đầu”, anh phải giáo dục cho tốt mới được. Lục Minh chăm sóc con cả đêm, hầu như không ngủ. Lần đầu tiên trong đời, anh được thể nghiệm sự vất vả chăm sóc trẻ con thế này. Nghĩ đến những người phụ nữ bình thường hẳn đã rất vất vả khi chăm con, Lục0Minh lại cảm thấy may mắn vì mình có được hai đứa trẻ khi điều kiện gia đình rất tốt.Nếu anh không có thu nhập cao, Cảnh Y Nhân vừa sinh cho anh hai đứa trẻ, vừa tự mình chăm sóc trẻ con thì không biết sẽ phải chịu vất vả đến thế nào.