*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6huôn mặt thờ ơ như mặt hồ phẳng lặng vừa rồi của Lục Minh lập tức biển thành sói ngay khi bước chân vào nhà.Anh bể Cảnh Y Nhân, dùng chân đóng cửa lại, dùng chân cởi giày, lười phải đổi dép nên cứ thể đi tất trong nhà. Dọc đường, anh cởi giày của Cảnh Y Nhân ra, vật túi xách và áo khoác của cô xuống đất. Hai người còn chưa bật đèn đã nhào lên ghế sa lông trong phòng khách. Lục Minh không muốn chờ thêm một khắc nào. Anh vén váy Cảnh Y Nhân lên, kéo quần lót của cô xuống, không hề e dè gì mà hôn cô điên cuồng, hơi thở nóng rực của hai người hòa lẫn vào nhau. Giờ phút này, Cảnh Y Nhân đã thả lỏng hơn lúc ở trên xe rất nhiều. Hai tay cô2ôm lấy bờ vai rộng của Lục Minh, đáp lại nụ hôn của anh. Lục Minh vừa hôn cô vừa cởi áo sơ mi trên người xuống, đẩy lớp váy mỏng của cô lên, thậm chí ngay cả áo lót của cô anh cũng lười cởi ra. Lục Minh thở hổn hển, vội vàng đẩy nó lên trên. Da thịt trắng nõn lộ ra. Đôi mắt Lục Minh đột nhiên sâu hơn, anh cúi người xuống, ngậm lấy vùng da thịt mềm mại kia rồi cởi quần áo của cô ra.“A!”Hành động đột ngột của Lục Minh làm cảnh Y Nhân vốn không hề chuẩn bị trước nên khẽ hô lên một tiếng, cả người run rẩy.Một dòng nước nóng trong cơ thể chảy xuống phần bụng dưới. Ngay lúc Lục Minh chuẩn bị tư thế sẵn sàng, thì đột nhiên, đèn trong phòng khách lóe8lên. Trong chớp mắt, cả căn phòng sáng bừng. Đèn chùm treo trên trần nhà cũng sáng lên.Cảnh Y Nhân và Lục Minh đồng thời khựng lại, mắt mở to. Cảnh Y Nhân giật mình, theo bản năng co người, vùi vào trong lòng Lục Minh, không dám nhúc nhích. Lục Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn Vương Thu Thủy đang đứng ở đầu cầu thang. Khuôn mặt anh trầm xuống giống như Diêm vương vậy. “Các cháu...” Vương Thu Thủy giật mình, há hốc miệng. Cảnh Y Nhân đang vùi đầu trong lòng Lục Minh, sau khi nghe thấy tiếng người thì vội vàng đẩy anh ra, kéo váy phủ lên người. Khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô đã quên mất hôm nay bác gái ở đây. Vương Thu Thủy đứng ở đầu cầu thang, lúng túng nhìn tình cảnh này. Bà ta đã nói2làm sao vừa xuống đã nghe thấy có tiếng người đang a a ừm ừm mà. Hóa ra đúng là hai vợ chồng bọn họ đang ân ái ở đây.Vương Thu Thủy còn chưa kịp mở miệng giải thích bà ta chỉ xuống uống nước thôi thì đã thấy Lục Minh lạnh mặt, ôm lấy Cảnh Y Nhân, vội vàng nhặt áo sơ mi trên mặt đất khoác lên vai cô, kéo cô vào lòng. Anh trợn mắt lên với Vương Thu Thủy, tức giận gắn lên: “Bà làm cái gì đây?”Vương Thu Thủy sợ tới mức vai run cầm cập, sát khí trên người Lục Minh làm người ta không rét mà run.Vương Thu Thủy lúng túng, sắc mặt biển màu như gan heo.Tuy Vương Thu Thủy đã đoán được hai vợ chồng bọn họ đang ân ái ở đây, nhưng bà ta cũng không2nghĩ nhiều mà đã mở đèn lên.