*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6��Phụt!” Miếng canh Giang Đóa Đóa mới uống vào miệng đã phun ra ngoài. Cảnh Y Nhân lập tức cầm khăn ăn dựng lên để che trước mặt, cũng may không phun vào bát của cô. Giang Đóa Đóa dùng vẻ mặt như mới ăn phải ph** nhìn cảnh Y Nhân. Hồi lâu mới lấy được tinh thần, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cảnh Y Nhân, em còn làm chuyện gì thất đức nữa?”“...” Cảnh Y Nhân thả khăn ăn xuống, bày ra dáng vẻ suy nghĩ.“Nhiều lắm không nhớ hết được, nói chung hồi nhỏ, em đều làm những trò nghịch ngợm mà chị không biết.” Giang Đóa Đóa nổi giận, chỉ vào mặt Cảnh Y Nhân quát: “Lần trước tôi ngã xuống hố ph** có phải cũng do có hại không?”Nghe thế, Cảnh Y Nhân “phụt”2một cái, không nhịn được cười. Chẳng qua cô chỉ tùy tiện nói dối Giang Đóa Đóa đôi câu thôi, nhưng cô ta lại đào câu chuyện xấu hổ này ra. “Chị còn rơi vào hố ph* sao? Chuyện này thực sự tôi không biết.” Nghĩ tới chuyện Giang Đóa Đóa bị ngã xuống hố ph** rồi cả người bị dính toàn phò* Cảnh Y Nhân đã thấy buồn nôn, ăn cũng không thấy ngon nữa. Vương Thu Thủy ngồi bên cạnh cũng huých Giang Đóa Đóa một cái. “Các con đang nói cái gì thế? Không phải hố xí cũng nói tới ph** bò, có để người ta dùng bữa không hả?” Giang Đóa Đóa tức giận lườm Cảnh Y Nhân một cái, rồi rụt tay lại, tiếp tục ăn cơm.Ngay trước mắt là trứng cá hồi muỗi, cô8ta nhìn sao cũng sẽ liên tưởng tới mấy thứ buồn nôn kia. Nhưng khi ăn vào miệng món này lại rất ngon. Bữa cơm này, cả nhà Giang Đóa Đóa ăn vô cùng ngon miệng.Lục Minh không để ý tới đề tài bọn họ nói chuyện với Cảnh Y Nhân. Nếu là người khác nói tới đề tài này Lục Minh nhất định sẽ không ngồi đây dùng bữa mà đã sớm đứng dậy đi rồi. Nhưng đề tài này lại nhắc tới Cảnh Y Nhân nên Lục Minh không hề để ý. Sau khi giải quyết xong bữa tối, thấy cảnh Y Nhân vẫn không động vào thứ gì, Lục Minh hơi nhíu mày, quan tâm hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”“Thấy buồn nôn, không ăn nổi.” Lục Minh nhìn món cá hồi tươi cắt lát để trên2băng vụn mà Cảnh Y Nhân không hề động tới, lại nghĩ, chắc cô không quen ăn những món tươi sống thế này.“Bảo đầu bếp nấu mấy món ăn và canh thanh đạm chút!” Lục Minh quay đầu lại, thản nhiên ra lệnh cho người giúp việc rồi lại động viên Cảnh Y Nhân: “Em mới ra tháng, phải chú ý vấn đề dinh dưỡng, cơ thể yếu đi phải làm sao? Lát nữa ăn ít cũng được nhưng không thể không ăn.”Lục Minh dịu dàng trách móc, Giang Đóa Đóa ngồi bên cạnh nhìn mà đỏ mắt vì ghen tị. Nếu Lục Minh có thể nói với cô ta một cầu thì bảo cô ta làm gì cũng được. Vợ chồng Giang Dân Sinh ăn xong bèn rời khỏi bàn ăn, về phòng để xem ti vi.Mà Giang Đóa2Đóa nghĩ muốn nhìn Lục Minh thêm nữa nên ăn cơm giống như gà con mổ thóc, nhét từng hạt từng hạt cơm vào trong miệng, vô cùng chậm chạp.Người giúp việc mang thức ăn và canh mới được nấu xong lên. Lục Minh múc một bát canh đặt trước mặt Cảnh Y Nhân: “Nếu ăn không vào thì trước uống chút canh để khai vị rồi hãy ăn.”Động tác hay lời nói của Lục Minh đều vô cùng dịu dàng.