*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6ắc mặt Cảnh Y Nhân và Lục Minh ngưng trọng lại.Hai người nghe được hết lời Vương Thu Thủy nói, tuy rằng trong lời bà ta không nói là Giang Đóa Đóa hạ độc, nhưng nếu cô ta sợ hãi như vậy, chỉ e rằng đã làm chuyện đuối lý gì đó. Nhưng đến tận 7 ngày sau, bà ngoại hạ táng rồi Giang Đóa Đóa vẫn chưa trở về.Mấy ngày đó Giang Đóa Đóa vẫn luôn ở nhà Lục Minh. Bảy ngày sau, xử lý xong tang sự của bà ngoại, Lục Minh và cảnh Y Nhân về tới thành phố S. Giang Đóa Đóa biết Cảnh Y Nhân và Lục Minh sắp về nên chạy trước.Người giúp việc trong nhà cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô ta tới chắc là đã được2ngài Lục đồng ý, cho nên cũng không báo cho Lục Minh biết.Mà Lục Minh bên này còn phải ra tòa để kiện nhà Lý Na lúc phá bỏ di dời đã làm bà ngoại bị gãy chân. Giờ bà ngoại đã mất, vấn đề càng thêm phức tạp. Bởi vì đã xét nghiệm ra, bà ngoại bị người bỏ thuốc, từ camera theo dõi cũng không thấy bất cứ ai hạ thuốc bà.Mấy vấn đề này, trước mắt Lục Minh giao cho nhóm luật sư trong công ty xử lý, hơn nữa anh đã nghỉ việc một thời gian, còn nán lại thành phố D mấy ngày, nên khi trở về Lục Minh cực kỳ bận rộn.Hôm nay Cảnh Y Nhân ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Phong. “Có rảnh8không?”Hiếm khi Nhạc Phong đột ngột hẹn Cảnh Y Nhân như vậy, cô cũng nghĩ chắc là có chuyện gì, nếu không Nhạc Phong cũng sẽ không tự nhiên tới tìm cô.“Có!”“Ra ngoài đi! Anh đợi em ở quán cà phê ở sảnh Hồng Bảo Thạch!”Nhạc Phong nói ngắn gọn vài câu, xong lập tức cúp máy. Cảnh Y Nhân thay quần áo xong lập tức ra ngoài.Lúc Cảnh Y Nhân tới Hồng Bảo Thạch, Nhạc Phong đã ở trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính nhìn cô từ xa.Đôi mắt phượng sâu thẳm xinh đẹp, phảng phất nét u buồn.Dù nhìn thế nào, cô vẫn mê người như vậy. Sau khi sinh con, so với sự ngây ngô non nớt trong dĩ vãng, cô có thêm một loại quyến rũ khác nữa. Váy2tơ tằm xòe rộng rực rỡ bay múa theo bước chân cô, tao nhã lại lộ ra khí chất ngạo nghễ. Cô đã trưởng thành hơn trước kia nhiều.Ngay khi Nhạc Phong nhìn thấy cô thì không thể dời mắt đi được nữa.Cô đi vào trong quán rồi Nhạc Phong mới thu tầm mắt lại, cúi đầu cầm ly cà phê trước mặt.Cảnh Y Nhân vào quán lập tức nhìn thấy Nhạc Phong ở ghế ngồi cạnh cửa sổ, theo bản năng đi qua đó, kéo ghế ra ngồi đối diện anh ta, đồng thời đặt túi xách xuống.Nhân viên phục vụ đem thực đơn tới, Cảnh Y Nhân tùy tiện gọi một ly cà phê. Nhạc Phong lấy từ bên cạnh ra một phần tài liệu đẩy tới trước mặt Cảnh Y Nhân. Cô2mở tập tài liệu ra xem, trang đầu là ảnh chụp quản gia Ngô. Cảnh Y Nhân theo bản năng nhíu mày, vẫn tiếp tục xem tài liệu, từng tờ một. Cô dùng tốc độ nhanh như gió để đọc, chỉ chốc lát đã đọc xong. Sắc mặt Cảnh Y Nhân nặng nề, cô nhìn Nhạc Phong: “Sao quản gia Ngô cũng là gián điệp?” Khó trách sau lễ mừng năm mới, cô không thấy quản gia Ngô quay lại.