*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6ái xe chửi um lên.cảnh Y Nhân sợ cô ta bị đụng trúng, mắt trừng lớn, hoảng loạn không thôi.Không phải cô sợ Tiết Phương Hoa bị đụng phải, mà là Tiết Phương Hoa bị đụng, Tiểu Đâu Đâu chắc chắn cũng không bình yên được.Cô mở miệng điên cuồng hét lên một tiếng, cảnh cáo: “Đứng lại! Tiết Phương Hoa!”Tiết Phương Hoa chạy trối chết, thành hay bại của cô ta đều là ở hôm nay, cho nên Tiết Phương Hoa liều mạng mà làm, dù sao bị bắt cũng chết, chẳng bằng cô ta cứ liều một phen. Cảnh Y Nhân đã lâu không dùng nội lực, nên giờ nội lực của cô đã giảm rất nhiều nhưng đây không phải là lúc cô có thể quản2nhiều như thế. Cô đề khí, dùng sức nhảy, từ bên cạnh đường lớn phi người nhảy lên, dùng trên nóc chiếc xe gần nhất. Cô dùng khinh công nên chân khẽ đạp lên qua từng chiếc xe như lướt trên mặt nước, bay nhanh về phía đường lớn tấp nập trong trung tâm thành phố. Một chiếc xe trên đường đột nhiên phanh lại, người lái tức giận mắng: “Muốn chết à!”“Cô đang đóng phim đấy à!” “Oa! Ngầu vãi!”Còn có người lấy di động hạ cửa kính xe vươn tay ra chụp.Một đám người qua đường giật mình đứng tại chỗ, nhìn cảnh phi người bay qua đường này. Gần như tất cả xe cộ đều dừng lại, quay chụp lại hình ảnh chỉ có thể nhìn8thấy trong TV này.Cảnh Y Nhân nhanh chóng bay tới đối diện đường lớn. Tiết Phương Hoa nhanh chóng chạy trốn, ngoái đầu nhìn lại đã thấy Cảnh Y Nhân xuất hiện phía sau, sợ tới mức chân cô ta lảo đảo, suýt nữa thì ngã nhào.Cô ta ôm đứa bé tiếp tục chạy, nhưng cô ta còn chưa chạy được hai bước, sau lưng đã bị Cảnh Y Nhân đạp một cái,Tiết Phương Hoa ngã về phía trước, đập mạnh xuống đất, đứa bé ôm trong tay bỗng dưng bay ra ngoài. Cảnh Y Nhân thả người nhảy xuống, phóng qua Tiết Phương Hoa đưa tay muốn đón đứa bé, nhưng động tác của cô mới làm được một nửa, mắt cá chân bỗng nhiên bị kéo. cổ2chân Cảnh Y Nhân bị Tiết Phương Hoa kéo mạnh một cái, từ giữa không trung ngã mạnh xuống, ngã sõng soài trên mặt đất. Cơ thể rơi thẳng đập mạnh xuống dưới, xương cốt cả người Cảnh Y Nhân như muốn vỡ vụn. Cảnh Y Nhân bất chấp đau đớn của bản thân, trợn to mắt, chăm chăm nhìn đứa bé sắp rơi xuống, cô duỗi thẳng tay ra những căn bản không trong tầm với. Đúng lúc này, một đôi cánh tay mạnh mẽ vững chãi đón được đứa bé. Cảnh Y Nhân nâng mắt, nhìn thấy Nhạc Phong xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt kích động hiện ra ý cảm kích, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn. Tiết Phương Hoa thấy Nhạc Phong xuất2hiện, vẻ mặt hơi luống cuống, vội vàng từ dưới đất đứng lên.cảnh Y Nhân thấy Tiết Phương Hoa muốn bỏ chạy, xoay người đá một cái về phía cô ta, còn chưa kịp đứng lên đã giận dữ hét lên với Tiết Phương Hoa: “Cướp con, cô ta cướp con của tôi!”Người đi đường tất cả đều chạy tới vây quanh, chặn đường Tiết Phương Hoa, mọi người tưởng cô ta là kẻ buôn người.