*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6ãi đến khi Lục Minh khẽ mỉm cười, bình tĩnh mở miệng nói với cô:“Anh đưa con gái chúng ta về rồi đây.”Con gái chúng ta đã về rồi. Nghe thấy câu nói ấy, Cảnh Y Nhân mới định thần lại được.Ba ngày qua, cô đã mơ thấy giấc mơ này vô số lần, nửa mơ nửa tỉnh, cứ như mộng du vậy, cô không xác định được hiện giờ rốt cuộc là mơ hay là thật nữa. Cô dùng sức véo mặt mình một cái. Đau quá!Là thật.Cảnh Y Nhân vội vươn tay ra, thật cẩn thận ôm lấy đứa trẻ, một tay đang định đỡ lấy Lục Minh thì bỗng dưng, cả người Lục Minh đổ về phía trước như sắp gục xuống đất.Cảnh Y Nhân sợ tới mức vội vã dùng người mình ngắn Lục Minh ngã2xuống, cô dùng bả vai đỡ lấy ngực Lục Minh, một bàn tay đỡ lấy vai anh, hộ nhỏ một tiếng: “Lục Minh! Anh làm sao vậy?” “...” Lục Minh cố gắng nâng mí mắt lên, tựa vào kệ để giày để lấy lại thăng bằng rồi lắc đầu bảo: “Anh không sao đâu.” “Trông anh đã thế này rồi, không sao là thế nào?”Cảnh Y Nhân lo lắng trở lại phòng, bật công tắc đèn lên, đặt đứa trẻ lên số pha rồi quay người lại, lúc này mới nhận ra trên quần áo Lục Minh dính đầy máu.Con ngươi Cảnh Y Nhân lập tức co lại, cô chạy đến, tay run rẩy không dám chạm vào Lục Minh, sợ làm anh đau.Cô nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới.Chỉ mới ba ngày, vậy mà một thái tử kiêu8ngạo, đẹp trai như Lục Minh, giờ phút này lại trở nên chật vật, vẻ mặt mỏi mệt làm người ta nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Cảnh Y Nhân lo lắng hỏi: “Sao anh dính đầy máu thế này? Anh bị thương ở đâu?”Giọng nói của Cảnh Y Nhân rất mềm mại, nhẹ nhàng mà lại cẩn thận, dường như chỉ sợ nói quá to sẽ khiến anh bị đau vậy.Lục Minh thản nhiên lắc đầu: “Anh không bị thương, đây không phải là máu của anh đâu.” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân bối rối xoay người nhìn Tiểu Đâu Đâu, lúc này mới chú ý tới tấm vải đang bọc bé lại cũng dính đầy máu. Cô vội vạch tấm vải ấy ra để kiểm tra, ngoài tấm vải dính máu ra, cả người Tiểu Đâu Đâu vẫn2khỏe mạnh mập mạp, trắng trẻo mịn màng, không hề bị tổn hại dù chỉ một cọng lông. Cảnh Y Nhân lúc này mới yên tâm, hỏi Lục Minh: “Máu trên người anh là của ai?”Lục Minh nhíu mày, có vẻ như không muốn nhiều lời vậy. Anh không trả lời Cảnh Y Nhân mà nói sang chuyện khác. “Anh đi lên tầng tắm rửa trước đã.” Bỏ lại một câu, Lục Minh cứ thể đi lên tầng. Cảnh Y Nhân bước lên giúp đỡ Lục Minh lên tầng, về phòng để vào toilet tắm rửa. Sau khi Lục Minh thư thái ngồi trong bồn tắm lớn, Cảnh Y Nhân mới xoay người xuống tầng nhìn đứa trẻ ngủ trên sô pha. Cảnh Y Nhân cúi mắt nhìn Tiểu Đâu Đâu đang ngủ say sưa, cô nhẹ nhàng ôm con2vào trong lòng mà hôn. Cảm giác mất đi rồi lấy lại được khiến mắt cô đỏ bừng lên, trái tim luôn treo tận cổ họng cuối cùng cũng bình ổn lại.“Mẹ sẽ không bao giờ để con và anh trai con phải rời xa cha mẹ nữa đâu.” Tâm trạng vừa thả lỏng, Cảnh Y Nhân liền mệt mỏi rã rời. Đưa con về phòng, đặt bé vào chiếc giường nhỏ bên cạnh Đại Đâu Đâu, Cảnh Y Nhân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, rồi mới lưu luyến rời phòng.