*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Minh vừa mới đi được vài bước, đột nhiên bị một cô gái đang lùi về sau để selfie bằng điện thoại di động và phải.Lục Minh bị đẩy sang một bên một bước, khó chịu nhíu mày. Cô ta vội xoay người lại, nhìn thấy là Lục Minh thì trừng to mắt ra vẻ giật mình, che miệng lại mà thầm hít sâu một hơi, vén tóc mà vội cúi đầu xin lỗi. “Thật sự xin lỗi Lục tổng! Tôi không cố ý đâu!”Lục Minh thản nhiên liếc cô gái đang mặc váy lụa dài màu đỏ, chỉ liếc một cái đã nhận ra cô ta là nữ diễn viên chính trong “Mối tình Lộc Nguyên”, đóng vai tiểu2công chúa, lúc này cô ta còn mặc bộ váy đỏ trong bộ phim.Lục Minh quan sát trang phục của cô ta một phen, về bộ trang phục này, Lục Minh từng cố ý dặn kỹ Lưu tổng là phải làm dựa theo bộ trang phục kết hôn màu đỏ của anh. Tuy rằng chất liệu không tinh tế, nhưng bề ngoài lại không khác gì nhiều.Nữ diễn viên thấy Lục Minh nhìn chằm chằm bộ trang phục của mình mỉm cười, đỏ mặt giải thích: “Đây là trang phục mà đội ngũ làm phim yêu cầu, tôi cảm thấy sau khi diễn phim xong, bộ trang phục này cực kỳ hợp với tôi nên tôi mượn để mặc.” Tâm tình8của Lục Minh vốn không vui vẻ mấy, giờ lại nghe thấy câu nói “bộ trang phục này cực kỳ hợp với tôi” của cô ta thì Lục Minh lại càng khó chịu. Lục Minh nhíu mày hỏi: “Tên cô là gì?” Thấy Lục Minh chủ động hỏi tên mình, nữ diễn viên mừng thầm.“Lục tổng, tên tôi là Trịnh Bội Bội, là diễn viên chính được tuyển chọn trong bộ phim “Mối tình Lộc Nguyên” này, nhà phúc của Lục tổng, tôi thật sự hy vọng nếu có thể một lần... nổi tiếng thì tốt quá.” “...” Một lần là nổi tiếng? Đúng là một câu rất thâm. Lục Minh nhíu mày, thản nhiên liếc Trịnh Bội Bội một cái2rồi quay đi.“Cô có thể cùng “làm” với Lưu tổng, có thể liền một lần là nổi tiếng” đấy!”Lục Minh lạnh lùng bỏ lại một câu, bước chân không chút do dự mà nhanh chóng đi khỏi. Trịnh Bội Bội đứng tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không hiểu anh có ý gì. Nghĩ đến vừa rồi cố ý va phải vào khiến anh chú ý, nhưng hình như Lục Minh không buồn để ý đến cô ta.Đúng vào lúc ấy, Lưu tổng vừa cung kính tiễn Lục Minh đã trở lại. Ngay trước mặt mọi người, ông ta vung thẳng một cái tát vào mặt Trịnh Bội Bội: “Đi thay quần áo ngay lập tức, ai cho cô mặc2bộ này đến đây hả!?” Vừa rồi, Lưu tổng bị dọa đến mức phát hoảng, ông ta vất vả lắm mới mời được Lục Minh tới tham gia bữa tiệc hôm nay, kết quả lại làm anh mất hứng.Lựu tổng cũng là người lăn lộn trong cái giới giải trí này, tất nhiên biết cách nhìn sắc mặt người khác. Lúc tiễn Lục Minh, ông ta ân cần hỏi: “Lục tổng, có phải ngài không thoải mái hay không? Ngài có điều gì không hài lòng, cứ nói với tôi...”Lục Minh đang đi tới cửa thì bỗng dừng lại, thản nhiên liếc nhìn Lưu tổng một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Lột bỏ quần áo của Trịnh Bội Bội ra!” Chỉ6bỏ lại một câu, anh nhanh chóng đi thẳng.