*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6ục Minh càng lúc càng hổ thẹn. Chính là anh đã làm Cảnh Y Nhân năng động ngày xưa biến mất. “Đương nhiên có thể rồi. Em muốn đảm nhiệm chức vụ gì? Hay là bảo Lưu Hiểu Đông dẫn dắt em, đầu tiên học làm thư ký đã.” Như thể Lục Minh có thể quan sát cô thường xuyên, anh sẽ yên tâm hơn một chút. “Cũng được!” Nếu không có ai dẫn dắt thì thật sự cô không biết phải làm gì cả. Lục Minh cảnh cáo: “Vậy nhưng em phải phân rõ việc công và việc tư. Đi làm phải có dáng vẻ đi làm, không thể gọi ông xã hay là cậu ở công ty. Nếu làm hỏng việc sẽ phạt em. Em có làm được không?” Không phải Lục2Minh không muốn che chở cho cô, mà bác sĩ nói phải để cô tự lập, nếu thế, phải để cho cô tự lập một cách triệt để.Nếu như anh không làm được thì cho dù cô có tới công ty làm việc cũng không thể nào tự lập được, tình hình của cô cũng không thể chuyển biến tốt.Khóe miệng Cảnh Y Nhân cong lên một nụ cười, cô dùng sức gật đầu, vô cùng mong chờ việc trở thành một trong những thành viên của tộc đi làm.Vì đi làm, Cảnh Y Nhân còn cố ý mua một bộ đồ công sở tối màu và giày cao gót. Ngày hôm sau đi làm, Lục Minh cứ thể dẫn Cảnh Y Nhân tới công ty. Buổi sáng Lục Minh dặn Cảnh Y Nhân8uống một viên thuốc.Sau khi đến công ty, Lục Minh thông báo cho phòng Nhân sự giúp Cảnh Y Nhân làm thủ tục nhậm chức rồi lại dặn dò Lưu Hiểu Đông hướng dẫn Cảnh Y Nhân.Từ lúc này, bọn họ chỉ được coi Cảnh Y Nhân như trợ lý thư ký chứ không được coi cô là phu nhân nhà họ Lục.Nói thì nói vậy nhưng sao Lưu Hiểu Đông dám chứ. Cô ấy cũng không thể sai Cảnh Y Nhân giúp đi bưng trà rót nước, cùng lắm là để Cảnh Y Nhân đi đưa cà phê và tài liệu tới phòng làm việc của Lục Minh thôi. Cảnh Y Nhân ở nhà được người ta hầu hạ quen rồi nên cho tới bây giờ vẫn chưa biết dùng máy pha cà2phê.Lưu Hiểu Đông dạy cô một lần sau đó Cảnh Y Nhân tự mình đưa một cốc cà phê cho Lục Minh. Cô học các thư ký khác, trước khi vào phòng phải gõ cửa phòng làm việc. Sau đó lại nghe thấy Lục Minh nói ngắn gọn một tiếng: “Vào đi.” Cảnh Y Nhân bưng cà phê, cẩn thận đi vào. Cô mặc đồ công sở, đi giày cao gót. Gót giày không cao lắm nhưng cô vốn quen đi giày dép đế thấp nên có hơi không quen, khi bước đi đều vô cùng cẩn thận.Cô nhìn Lục Minh cúi đầu làm việc, anh bận tới mức dường như việc ngẩng đầu lên nhìn cô một cái cũng không có thời gian. Cảnh Y Nhân đi tới trước bàn làm việc của2Lục Minh, cô còn chưa kịp đặt cà phê xuống thì chân đột nhiên bị treo.Bàn tay cô run lên, cà phê hất lên tài liệu đang bày trên bàn làm bẩn hết cả.cảnh Y Nhân đặt cốc cà phê xuống, rút khăn tay ra lau.Nhìn tài liệu đã xử lý và ký tên xong được đặt bên cạnh tay mình đã bị hỏng, Lục Minh nhíu chặt mày lại. Anh lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo.