*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ảnh Y Nhân ôm gối ôm trong ngực, xem chương trình hướng dẫn làm đồ ăn dinh dưỡng cho trẻ con trên trên tivi. Lục Minh đi đến ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh Cảnh Y Nhân, thản nhiên hỏi: “Còn chưa ngủ à?” “Ừm.” Cảnh Y Nhân nhìn chằm chằm vào tivi, lạnh nhạt đáp lại. “Anh có một số chuyện cần thảo luận với em.” “Nói đi!” “Trong công ty thiếu một trợ lý thư ký, công việc kia của em quá nguy hiểm. Xin nghỉ...” 3500 tệ một tháng, làm sai chuyện gì trừ hai trăm một ngày, cái việc mà còn phải bù thêm tiền vào thì tôi đi làm gì!” Lục Minh còn chưa nói hết câu, Cảnh Y Nhân liền mở miệng phản2bác. “...” Hóa ra Cảnh Y Nhân còn nhớ chuyện bị trừ tiền, cô đã ghi thù rồi. “Cảnh Y Nhân, em cho rằng anh nói đùa phải không? Tốt nhất là em nên tìm công việc có tính an toàn cao mà làm, nếu không ngày nào đó xảy ra chuyện thì hối hận cũng không kịp.” “Không cần anh quan tâm, tôi thích công việc này.” Cảnh Y Nhân tiếp tục xem tivi, vì nói chuyện với Lục Minh mà cô bỏ lỡ mất một khâu chế biến. Cảnh Y Nhân lấy điện thoại di động ra, vội vàng ghi lại quá trình làm bánh ruốc thịt trứng dinh dưỡng cho trẻ em. Lục Minh nhìn Cảnh Y Nhân đang vừa ngẩng đầu nhìn, vừa cúi đầu8ghi nguyên liệu, cái miệng nhỏ lẩm bẩm thì thầm gì đó. “Gạo nếp nấu nhuyễn, trộn lẫn với trứng và mật ong...” Cảnh Y Nhân bắt đầu hao tổn sức lực nhớ những thứ này từ khi nào? Lúc nào cũng lo lắng, chú ý đến đồ ăn thức uống của lũ trẻ. Lục Minh cho rằng những việc này nên để người giúp việc làm, thể mà Cảnh Y Nhân lại ghi nhớ mấy chuyện vặt vãnh này. Cô công chúa nhỏ mà Lục Minh anh yêu thương cưng chiều, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đắng cay trong một năm nay? Đã xảy ra chuyện gì? Lục Minh nhìn hình ảnh giản dị kia mà đau lòng. Anh vươn cánh tay giật6lấy chiếc điện thoại di động trong tay cô, lạnh lùng trách cứ: “Đây là chuyện em nên làm à? Trong nhà không có chuyên gia dinh dưỡng sao? Trả lại điện thoại cho tôi!” Cảnh Y Nhân duỗi ra bàn tay nhỏ về phía Lục Minh. Lục Minh nhìn cô chằm chằm, trong thần sắc nhu hòa lộ ra mấy phần thương tiếc. Bỗng dưng anh chộp lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo mạnh về lòng mình. Cảnh Y Nhân bị bất ngờ, thoáng chốc đã ngã vào lòng Lục Minh. Cô kinh hãi khẽ hô một tiếng, giãy giụa. Một giây sau, Lục Minh hồn cố. Cảnh Y Nhân né tránh bốn phía, lại trốn không thoát nụ hôn ngang ngược của Lục Minh.