*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2ạnh phúc của họ đi nơi nào rồi? Chỉ vẻn vẹn mới một năm mà tất cả đều đã thay đổi Hoàng cữu cữu đã từng ra trận, nửa năm mấy tháng là chuyện thường, nhưng ít nhất có biết hoàng cữu cữu đi đâu làm gì Nhưng lần này Lục Minh biến mất khỏi thế giới của cô một năm trời Cô mặc kệ chuyện Lục Minh và Trịnh Bội Bội có phải là hiểu lầm không, nhưng anh đã lựa chọn rời đi lúc cô đang cảm thấy mất mát nhất, đây là chuyện mà một người chồng nên làm ư? Mặc dù trong lòng Cảnh Y Nhân oán hận Lục Minh vì đã làm cô bị tổn thương như thế, nhưng cô cũng biết là bởi vì quá yêu nên mới đau khổ Nếu như cô không yêu thì sao có thể oán hận được Bởi vậy mới2nói, yêu hết lòng, mà hận cũng tận xương tủy Cô đúng là hận đến tận xương tủy, nên dù Lục Minh giải thích thể nào, cô vẫn chưa thể tha thứ cho anh.. Những lời nói của Lục Minh hôm nay đã chạm vào tận đáy lòng Cảnh Y Nhân Rất nhiều chuyện đã qua, trong lòng cô không buông bỏ được, vừa yêu vừa hận lại vừa tủi thân Họ đã từng yêu nhau như vậy, chưa thể non hẹn biển nhưng lại sống chết có nhau, không có lời ngon tiếng ngọt nhưng vẫn luôn tin tưởng nhau Họ khác với mọi cặp vợ chồng khác, không chỉ ở kiếp này, đời đời kiếp kiếp về sau, họ vẫn sẽ là vợ chồng Không mong cô tha thứ, chỉ mong cô lại yêu anh một lần nữa... Lúc này, một chiếc xe đậu ở ven đường.