*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đêm nay Hắc Long sẽ đến thành phố S, bây giờ anh ta đang cần một thân phận, em thông báo với cha em để ông ta hỗ trợ Hắc Long, nói với bên ngoài đó là con riêng.” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật một cái Chả hiểu ra sao mà cố lại có thêm một anh trai? Dựa theo bối phận thì Hắc Long vốn là chồng của chị họ cố, bây giờ lại thành anh trai, một vương tử như anh ta có thể ở lại để nhà bạn có quản hay sao? Sẽ náo nhiệt rồi đây. Nhạc Phong lạnh nhạt giải thích: “Hắc Long đã bị tước đoạt tất cả quyền lợi, bây giờ anh ta không khác gì người bình thường cả, nếu như ngay cả khi đến thành phố2S rồi mà không giấu giếm thân phận thì rất có thể sẽ dễ dàng bị người khác hãm hại Đến lúc đó lại dẫn tới phiền phức cấp quốc tế.” Ngay cả khi đến thành phố S? Cô nghe giọng thì thấy có vẻ như Hắc Long rất thảm, ở chỗ nào khác cũng bị bắt nạt nên chỉ có thể lén chạy tới thành phố S vậy Cảnh Y Nhân không có gì phải lo lắng, chỉ sợ cái tính khó chiều của Hắc Long, vừa bá đạo lại vô lý, ngạo mạn lại cố chấp ương ngạnh, làm sao mà sống ở nhà cô được? “Vậy còn anh? Anh không trở lại sao?” Nhận được sự quan tâm của Cảnh Y Nhân, giọng nói của Nhạc Phong mềm đi một chút. “Anh sẽ về, chỉ là muộn8một chút thôi.” “Ừm.” Hai người không biết nói gì thêm, khó khăn lắm Nhạc Phong mới có cơ hội gọi điện thoại cho cô, suốt cả một năm mà chỉ riêng ngày hôm nay, anh ta mới có được đặc quyền này Sao lại cam lòng cúp máy cho dược? Nghĩ một lát, Nhạc Phong lạnh nhạt hỏi: “Em có muốn quà gì không? Khi nào về, anh mang cho em.” “Bây giờ anh đang ở nước F sao?” Cảnh Y Nhân hỏi với vẻ không chắc chắn. “Ừ.” Cô đâu biết nước F có gì Muốn mua gì bây giờ? “Không cần đâu, anh trở về bình an là được rồi.” “...” Bên kia điện thoại, Nhạc Phong lại yên lặng một lúc Một hồi lâu sau, anh ta mới gọi một tiếng: “Y Nhân.” “Vấng?” “Anh...” Hai chữ9“nhớ em” bị Nhạc Phong gắng gượng nuốt xuống, đổi thành: “Hôm nào anh về, em sẽ tới sân bay đón anh chứ?” Cảnh Y Nhân cười nhẹ một cái: “Không thành vấn đề.” “Bên này có một loại mỹ phẩm dưỡng da cho phụ nữ, nghe nói rất được hoàng thất hoan nghênh, đến lúc đó, anh sẽ mang về cho em một bộ.” “Vâng.” Cảnh Y Nhân cũng không khách khí gì với anh ta Vừa dứt lời, Nhạc Phong bỗng nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Một năm qua, em có khỏe không?” Lúc anh ta đi, Cảnh Y Nhân mắc chứng bệnh trầm cảm Anh ta vẫn luôn lo lắng chuyện này Cảnh Y Nhân mấp máy môi: “Em vẫn khỏe, còn học được rất nhiều thứ Lục Minh về rồi, ban đầu có chút2hiểu lầm, nhưng bây giờ đều đã được giải quyết rồi.” “Ừ.” Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Nhạc Nhu, cô ấy đã nói cho anh ta biết chuyện Lục Minh nhận lỗi với Cảnh Y Nhân, áy náy cầu xin cô tha thứ rồi “Vậy khi nào thì anh quay về?” “Tháng chín.” “..” Tháng chín Không biết vì sao, khi nghe được câu trả lời ấy, trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng thấy hoảng hốt Thấy cảnh Y Nhân không nói gì, Nhạc Phong cười nhẹ: “Sao thế? Em ngại lâu quá, không đợi nổi quà à?” “Không phải...” “Anh nghĩ cách gửi quà về trước cho em vậy nhé.” Cảnh Y Nhân còn chưa dứt lời đã bị Nhạc Phong cắt ngang Thật ra Cảnh Y Nhân không để ý đến quà ấy Đột nhiên, Cảnh Y2Nhân nói sang chuyện khác: “Anh và Lý Đồng vẫn ổn chứ?” Cảnh Y Nhân bỗng hỏi như vậy khiến Nhạc Phong yên lặng một lúc lâu Cảnh Y Nhân không chắc chắn có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Nhạc Phong có vẻ như đang khóc rất đau lòng.