*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Được rồi Bây giờ Nhạc Nhu đang quản lý Kim Sắc Niên Hoa, tuy ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa là Nhạc Phong nhưng hiện tại thu nhập một tháng của cô ấy cũng chừng mười vạn Nếu như anh muốn gặp lại cô ấy thì có thể mua bó hoa ở ngoài khu, đi qua nói xin lỗi vì đã mất tích suốt một năm nay Vừa khéo tiền của anh đủ để mua một bó hoa đấy, nhưng mà nếu đã mua hoa thì phải tự đi bộ đến đó.” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân giật giật một cái, miệng lưỡi của Lục Minh có cần phải chanh chua như thể không? Rõ ràng là anh đang có ý đả kích, khiêu khích Hắc Long, nói cho anh ta biết rằng “Bây giờ anh là người nghèo, hơn nữa còn là nghèo bền vững.” “...” Hắc Long2tức đến xù lông, nhưng lại không thể đáp trả Lục Minh Điều Lục Minh nói là sự thật, lúc này, anh ta căn bản không có mặt mũi nào đi tìm Nhạc Nhu, cũng chỉ có thể nhìn Lục Minh ôm eo Cảnh Y Nhân đi mất. Cảnh Đức Chính không biết Lục Minh và Hắc Long đàm luận cái gì Lục Minh vừa tới một lúc đã đi, cũng không ở lại ăn cơm. Nhưng Lục Minh vừa đi, Hắc Long đã trở nên biết điều hơn, còn mở miệng gọi Cảnh Đức Chính là “cha” Tuy Hắc Long có hơi ngượng ngùng, tỏ vẻ rất mất mặt, nhưng Cảnh Đức Chính vẫn coi anh ta như người một nhà, còn kéo Hắc Long đến bàn ăn.. Cảnh Y Nhân ngồi trong xe Lục Minh. Lục Minh vừa lạnh nhạt lái xe vừa hỏi Cảnh Y Nhân: “Đêm nay chúng ta8ăn ở bên ngoài nhé?” “...” Cảnh Y Nhân còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Cô hỏi: “Vì sao anh lại nói với Hắc Long như vậy? Anh biết rõ là anh ta rất quan tâm tới Nhạc Nhu mà lại so sánh thu nhập của Nhạc Nhu với anh ta, còn lôi chuyện ngay cả bó hoa cũng không mua nổi ra để sỉ nhục anh ta Anh ta sẽ càng không dám đi gặp Nhạc Nhu.” Lục Minh vươn tay xoa xoa đầu Cảnh Y Nhân. “Đừng lo Anh làm như vậy chỉ là đang nhắc nhở anh ta đã không còn là vương tử nữa, nếu như anh ta không thể bỏ sự ngạo mạn và cái danh vương tử vì Nhạc Nhu thì dù có đi gặp Nhạc Nhu, anh ta cũng chỉ làm tổn thương chị ấy mà thôi.” “Vậy cuộc sống sau này của anh ta9phải làm sao bây giờ?” Khóe miệng Lục Minh khẽ nhếch lên: “Anh ta sẽ tới Kim Bích Huy Hoàng làm việc.” “...” Cảnh Y Nhân xấu hổ: “Sao anh lại nói chỗ đó với anh ta làm gì, nơi đó ngoại trừ đi “khách” thì còn có thể làm gì nữa?” “...” Lục Minh liếc Cảnh Y Nhân một cái “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì thế? Đàn ông ở chỗ đó chỉ có thể đi “khách” hay sao?” “Vậy anh nói xem anh ta có thể làm cái gì đi, sao anh không để anh ta tới công ty của anh?” “Em cảm thấy Hắc Long là kiểu người a dua nịnh hót à? Anh ta đến công ty anh thì làm được cái gì? Tuy bằng cấp của anh ta cao nhưng cho tới bây giờ vẫn không có một chút kinh nghiệm làm2việc nào, năng lực lãnh đạo quân sự của anh ta tốt, nhưng nhân viên trong công ty cũng không phải là quân nhân, không hợp với kiểu quản lý đó, có khi người ta còn kiện anh ta ra tòa ấy chứ.” “...” Nghĩ lại, Cảnh Y Nhận thấy cũng đúng: “Không thể làm quản lý, vậy anh ta tới Kim Bích Huy Hoàng có thể làm cái gì?“. Lục Minh cười nhạt: “Ngoại trừ khả năng quản lý quân sự là cực đỉnh, Hắc Long cũng có rất nhiều nghiên cứu về rượu, loại rượu nào anh ta cũng có thể nếm ra nó thuộc năm nào, còn biết được thành phần sản xuất dễ như trở bàn tay Kiểu câu lạc bộ cao cấp như Kim Bích Huy Hoàng chỉ thiếu chuyên gia về rượu như vậy thôi.” “Hàng ngày cho anh ta đi uống rượu, thu2nhập cũng không thấp, chỉ cần anh ta không phung phí linh tinh thì cũng đủ nuôi gia đình rồi Với cái tính xấu của anh ta thì cũng chỉ hợp kiểu công việc này thôi.” “...” Đúng thế thật Cảnh Y Nhân rất khó có thể tưởng tượng ra cảnh Hắc Long đi làm, nếu như ông chủ người ta mà nói anh ta hai câu thì không biết anh ta có rút súng ra chĩa vào gáy người ta hay không nữa Vẫn là Lục Minh suy nghĩ thấu đáo hơn cô.