*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2�ột nhiên, anh bế bổng cố lên và đi về phía phòng ngủ “...” Cảnh Y Nhân đỏ bừng cả mặt Nhắc đến bọn trẻ, dưới sự chăm sóc của bảo mẫu, đứa lớn dắt tay đứa nhỏ xuống tầng Sáng sớm, trong phòng khách xa hoa, Tiểu Cầu Cầu ôm Tiểu Đâu Đâu ngồi trên sofa, lật quyển sách cho Tiểu Đâu Đâu đọc Tiểu Đâu Đâu làm sao mà đọc được, chỉ hiểu đủ loại tranh vẽ với màu sắc sặc sỡ thôi Cầu Cầu chỉ vào một quả bóng da ở trong đó, dạy Tiểu Đâu Đâu đọc chữ số bên dưới “Một quả bóng da, hai con vịt, ba con cú mèo...” Trông Cầu Cầu như một ông chồng nhỏ vậy, ôm lấy Tiểu Đâu Đâu từ phía sau, chăm chú dạy bé cách đọc chữ số Tiểu Đâu Đâu bi bô học theo Cầu Cầu “Một quả móng2da, hai con zịt...” “Quả bóng da, không phải móng da Con vịt, không phải con zịt.” Cầu Cầu rất kiên nhẫn dạy cho Tiểu Đâu Đâu Đại Đâu Đâu ngồi ở một đầu khác của ghế sofa, liếc hai đứa với vẻ chê bai. “Ngu ngốc.” Bị chê là ngốc, Tiểu Đâu Đâu lập tức òa khóc “...” Cầu Cầu xụ mặt xuống, trong nhóc như trưởng bối vậy, trách cứ Đại Đâu Đâu với giọng bênh vực non nớt “Cậu thì thông minh rồi, nhưng Tiểu Đâu Đâu còn nhỏ như vậy, phát âm còn chưa sõi, em ấy nói được như vậy đã là giỏi rồi!” Nói xong, Cầu Cầu lau nước mắt cho Tiểu Đâu Đâu “..” Đại Đâu Đâu vô cảm, lười để ý đến Cầu Cầu, tiếp tục đọc sách Lúc này, người giúp việc cầm một chiếc điện thoại tới trước mặt Cầu Cầu “Cầu Cẩu,8cha cháu gọi này.” Cẩu Cầu khựng lại, nhóc đặt sách dạy trẻ học chữ trong tay xuống, lập tức để điện thoại lên cạnh tai và gọi nhỏ một tiếng: “Cha!” Tiểu Đầu Đâu ngơ ngác quay đầu lại nhìn Cẩu Cẩu đang nghe điện thoại, hai mắt tròn vo nhìn anh Cẩu Cẩu, chỉ nghe thấy anh Cẩu Cẩu nói: “Vâng, con ngoan lắm Con đang chơi với vợ con.” “Mẹ bị ốm ạ?” Trên khuôn mặt của Cầu Cầu có vẻ khẩn trương “Vâng ạ, con biết rồi ạ, con sẽ thật ngoan, sẽ không gây thêm phiền cho mẹ Cảnh đầu.” Dứt lời, Tiểu Cầu Cầu tỏ ra chán nản, trả lại điện thoại cho người giúp việc Nhóc ôm Tiểu Đâu Đâu vào trong lòng, mím môi nói với Tiểu Đâu Đâu: “Đâu Đâu, ông xã tương lai của em không còn là9vương tử nữa, em có còn cần anh nữa không?” “...” Tiểu Đâu Đâu hoang mang chớp mắt nhìn Cẩu Cầu, chu cái miệng nhỏ “ổ” một tiếng “Nhà của anh thực sự nghèo rớt mồng tơi rồi, anh phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền thì mới có thể nuôi Tiểu Đâu Đâu được.” “...” Tiểu Đầu Đầu vẫn hoang mang “Ổ.“. “Thể em còn cần anh nữa không?” “...” Mặc dù Tiểu Đâu Đâu không hiểu nhưng vẫn lại xoay người lại, hai chân mũm mĩm đứng lên ghế sofa, ôm lấy cổ Cẩu Cầu mà cười khanh khách, khiến Cẩu Cẩu càng thêm yêu quý bé hơn. “Đâu Đâu tốt nhất, không chê ông xã!”