*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 2�ng lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Lục Minh, nhưng điện thoại của Lục Minh lại đang bận, tổng thống lại gọi đến nhà của Lục Minh Cảnh Y Nhân ăn cơm trưa xong liền suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Trịnh Bội Bội để hẹn cha mẹ cô ta qua đây nói chuyện hay không Nhưng cô còn chưa kịp gọi điện thoại thì quản gia Trần đã gõ cửa đi vào phòng và nói với Cảnh Y nhân. “Cô Cảnh, ngài tổng thống gọi điện tới.” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân hoảng hốt, tổng thống biết được chuyển nhanh đến vậy sao? Cảnh Y Nhân đứng lên khỏi trên ghế mây, do dự một hồi mới đến gần máy bàn để bên cạnh giường, căng thẳng vươn tay ra nhận điện thoại. Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng “A lô” một2tiếng rồi gọi “Cha ạ.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hiền hòa của ngài tổng thống, ông bình tĩnh hỏi: “Y Nhân, con mang thai rồi à?” “Dạ, đâu có ạ?” “Không có? Cả thành phố S đều biết hết rồi Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” “...” Cả thành phố S đều biết sao? Vì sao cô không biết gì về chuyện này? “Cha, con thật sự không mang thai Cụ thể thì con không giải thích rõ ràng ngay lập tức được...” “Con không cần nói rõ ràng đầu, Y Nhân Cha biết tính con hơi kiêu ngạo, có một số việc, con phải thông cảm nhiều cho Lục Minh Lục Minh sinh ra ở nhà họ Lục, có rất nhiều chuyện, nó cũng thân bất do kỷ, con phải hiểu được lẽ vì đại cục, đừng nghe mấy lời đồn đãi là lại giống như8mấy người phụ nữ khác mà làm loạn lên với nó.” “Nhà họ Lục chúng ta không ngại dòng dõi, không ngại thân phận, chuyện tình cảm giữa vợ chồng hai con, cha không can dự Nhưng con phải hiểu rõ, Y Nhân à, nhà họ Lục không cho phép có lời gièm pha nào, cũng không cho phép phạm lỗi, hiểu không? Nếu như quả thật náo loạn ra chuyện gì thì cha không thể giữ con lại được.” “..” Cảnh Y Nhân hiểu ý của ngài tổng thống. Suy cho cùng thì địa vị của nhà họ Lục ở nước Z khiến mọi cử động của gia đình đều ảnh hưởng tới cả quốc gia Không cho phép gièm pha, không cho phép phạm lỗi, nhưng hiện nay dường như cô đã phạm phải cả hai điều ấy rồi Cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà9thôi, chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, có một người chồng yêu thương mình mà thôi Cô không thể nào làm được giống như Ngô Tú Quyên thời còn trẻ được, biết rõ là chồng không yêu mình mà vẫn muốn giả làm em gái để được gả cho Lục Chính Hoa Biết rõ Lục Chính Hoa không thương bà, bà vẫn có thể nhẫn nhịn mãi Mặc dù bây giờ hai vợ chồng họ đã hài hòa, nhưng sau lưng Ngô Tú Quyên đã phải chịu biết bao nhiêu sự khinh bỉ và nén giận Cô không muốn như thế, Cảnh Y Nhân cô chính là người như thế đấy Cô không điên cuồng, không kiêu ngạo thì không phải là Cảnh Y Nhân nữa Cảnh Y Nhân bình tĩnh trả lời ngài tổng thống “Cha, con rất hiểu ý của cha Cha hiểu rất rõ nhấn phẩm của Cảnh Y Nhân2con đấy, cha cũng là người sáng suốt Nhưng có nhiều lúc càng muốn tránh né, phiền phức lại càng tự tìm tới cửa, bất kể là con có bị gièm pha hay không thì chỉ cần Lục Minh tin tưởng con thì con sẽ không rời khỏi anh ấy, dù cha là tổng thống thì cha cũng không quản được chuyện nhà con.” “Cha giữ gìn cho thể diện của nhà họ Lục, thể diện của toàn bộ nước Z, cho nên nếu thực sự nghe được lời bêu xấu nào đó thì cha đuổi con đi cũng không phải chuyện gì sai, con cũng sẽ không cản giận cha Nhưng con là một người phụ nữ, là vợ của Lục Minh, chỉ cần chồng con vẫn yêu con thì con sẽ không rời khỏi cái nhà này đâu.”