*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quản gia Trần cười giải thích: “Đây là cây ngải cứu, có tác dụng trừ tà, xua tan sự xui xẻo, ở quê hương của chúng tôi, chỉ cần gặp phải chuyện gì không may mắn là sẽ dùng cách rửa này để tẩy đi, sau đó những chuyện tốt hơn sẽ xảy ra.” “...” Cảnh Y Nhân không nghĩ tới ở nơi này cũng có một phong tục như vậy. Cô còn nhớ lúc nhỏ, nước Lộc Uyển cũng có một tập tục giống thế này, những người ra tù đều phải tắm rửa trừ tà, bước qua chậu than, có điều, thứ mà bọn họ sử dụng là lá sen và ngải thảo, không giống những thứ này mà thôi. Nhất thời, Cảnh Y Nhân cảm thấy thật gần gũi, vươn đôi tay nhỏ bé ngâm vào trong nước và rửa. Cô lấy hai tay ra, trên bàn2tay ướt còn thoang thoảng mùi cây cỏ Lục Minh lấy chiếc khăn mặt khoác trên vai quản gia Trần xuống, giúp Cảnh Y Nhân lau khô tay rồi cùng nhau đi vào nhà. Vừa mới vào phòng, Lục Minh và Cảnh Y Nhân còn chưa kịp thay giày thì đã nhìn thấy Ngô Tú Quyên ngồi trên sofa ở phòng khách, khuôn mặt bà đầy lạnh lùng. Vừa rồi Lục Minh còn đang tò mò, bình thường quản gia Trần vốn không quan tâm bất cứ chuyện gì dư thừa ngoài chuyện nhà trong nhà Lục Minh, sao hôm nay lại trở nên mê tín, để ý đến chuyện trừ tà Hóa ra là mẹ anh đến đây, quản gia Trần sợ phu nhân tổng thống sẽ để ý nên mới làm mấy chuyện trừ tà, xua đuổi xui xẻo đó Cảnh Y Nhân và Lục Minh thay giày8ở huyền quan rồi đi về phía phòng khách “Con chào mẹ!” “Con chào mẹ!” Lục Minh và Cảnh Y Nhân lên tiếng gọi Ngô Tú Quyên Vẻ mặt Ngô Tú Quyên lúc này đẩy sự tức giận, bà hít sâu một hơi để đè nén cơn tức xuống, liếc mắt sang sofa bên cạnh, lạnh lùng mở miệng nói: “Ngồi xuống!” “..” Lục Minh kéo Cảnh Y Nhân đến sofa bên cạnh, bảo Cảnh Y Nhân ngồi xuống, sau đó sai người giúp việc đi rót một ly nước ép trái cây tươi cho Cảnh Y Nhân uống hạ nhiệt. Thấy thế, Ngô Tú Quyên đang ngồi trên ghế sofa màu trắng tức giận đến mức mặt tái lại Một người làm mẹ như bà ngồi xe suốt hai tiếng đồng hồ chạy đến đây, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, chỉ có người giúp việc pha9một cốc trà cho bà, nhìn thấy bà, đứa con trai này cũng không quan tâm hỏi han một câu, đầu tiên phải chăm sóc cho vợ của nó trước Ngô Tú Quyên lạnh lùng rút một quyển tạp chí từ dưới chiếc bàn thủy tinh rồi để lên trên mặt bàn và lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao? Mấy đứa nói rõ ràng cho mẹ nghe!” Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống liếc nhìn bài báo “Cảnh Y Nhân mang thai, nghi ngờ không phải là con của Lục Minh” được in trên trang báo “Con nghĩ là con không cho cánh truyền thông vào Cục Cảnh sát phỏng vấn thì sẽ không có người biết được vợ của con bị tạm giam sao?” Ngô Tú Quyên tức giận đập bàn “Cảnh Y Nhân! Cô có biết thân phận của cố hay không hả? Vậy mà2cô lại dám làm ra chuyện quá giới hạn này, cô xuất đầu lộ diện đi làm cái diễn viên hạng hai gì đó tôi không quan tâm, nhưng cô lại có thể cưỡi lên cái thân phận diễn viên đấy để gây hấn, loại hành động này của cô có khác gì với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ!” “Mẹ! Chú ý thái độ và cách dùng từ của mẹ đi.” Sắc mặt Lục Minh nặng nề, anh lạnh lùng cảnh cáo. “Mẹ nói có sai gì à?” Ngô Tú Quyên vẫn đối xử với Cảnh Y Nhân không tệ, chuyện có thể không so đo bà đều không so đo, nhưng chuyện lần này liên quan đến danh dự của nhà học Lục, còn cả thanh danh và sự nghiệp phía trước của con trai bọn họ, sao bà có thể không quản được Nói2đến đây, Ngô Tú Quyên kích động đến độ đánh mất đi dáng vẻ cao quý của tổng thống phu nhân, chỉ vào Cảnh Y Nhân rồi mắng.