*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7��Cô ấy rất xinh xắn, dễ thương, ngây thơ, những ngốc nghếch như cổ vậy đó...” Vừa nãy anh ta đang ám chỉ có sao? Nhưng hai người từ quen biết cho đến nay chỉ gặp nhau được ba lần, thêm buổi tối nay nữa là bốn lần Nghĩ đến đây Thượng Hảo Hảo nhất thời căng thẳng đến nỗi đỏ cả mặt Thượng Hảo Hảo hoảng loạn nhấn vào nút tắt cuộc gọi trên điện thoại Khi cuộc gọi bị tắt vang lên tiếng “Tút”, Nhạc Phong tưởng rằng đã được kết nối Đôi môi mỏng gợi cảm từ từ mở ra Sau đó anh ta mấp máy môi, nói: “Từ lần đầu tiên gặp em, tuy lập trường của chúng ta không giống nhau, trái ngược nhau, hống hách kiêu ngạo...” “...” Thượng Hảo Hảo đột nhiên nhớ đến khoảng vào một tuần trước, Nhạc Phong lần đầu2tiên đến đây và cãi nhau ầm ĩ với mình một trận “Nhưng, chắc là từ lúc đó, anh đã thích em rồi, nhưng đáng tiếc là em không thích anh, thấy anh liền muốn đánh.” Thượng Hảo Hảo nhớ lại chuyện hôm đó đến tìm anh ta để đòi tiền, và dùng chìa khóa đâm vào anh ta “Nhưng mà anh thật sự rất thích em, anh không chỉ một lần nói với bản thân mình rằng không được đến gần Đến gần em, ngoại trừ cảm giác nhớ nhung điên cuồng và đau lòng ra thì em không cho anh được gì cả.” “Cho dù là vậy, nhưng mỗi lần anh đều không kiềm lòng nổi đến nhìn trộm em...” Nói xong vành mắt Nhạc Phong đỏ bừng. “...” Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Thượng Hảo Hảo lúng túng ngùng đến nỗi khóe miệng giật giật Cô9không thích Nhạc Phong, dù gì hai người họ đều không hiểu nhau, sao lại có thể thích một người đàn ông mới gặp nhau chỉ vài lần chủ Tuy là Thượng Hảo Hảo thấy Nhạc Phong cũng rất đẹp trai, đẹp đến nỗi nhiều lúc không kìm nổi lòng phải nhìn thêm vài lần, nhưng cũng đơn thuần chỉ là nhìn cho vui vậy thôi Cô không thích Nhạc Phong thì anh ta cũng không cần phải đau lòng đến như vậy chứ? Thượng Hảo Hảo rút khăn giấy ở bên cạnh đưa cho anh ta Nhạc Phong một tay vẫn còn đang cầm ly nước, ly vẫn còn chưa để xuống liền nhận lấy khăn giấy, kết quả làm choly bị nghiêng, nước đổ lênh láng ra bàn Tay của Nhạc Phong cũng bị ướt Chiếc ly lăn một vòng ở trên bàn Thượng Hảo Hảo vội vàng đặt6lại cái ly, đồng thời dùng khăn giấy trên tay để thấm nước trên bàn, sau đó rút thêm vài tờ để tiếp tục thấm nước, rồi vứt vào thùng rác Nhạc Phong bị ướt, đột nhiên không hiểu sao lại tỉnh táo được phần nào. Anh ta thất thần nhìn xung quanh. Ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Thượng Hảo Hảo Sau đó từ từ rũ cánh tay đang cầm điện thoại xuống, ngỡ ngàng đứng dậy từ chỗ ngồi. “Sao tôi lại ở đây?” “Tôi không có nói bậy gì với cô chứ?” “...” Nghe vậy, Thượng Hải Hảo giật giật khóe miệng co Vứt khăn giấy ướt nhem trên tay vào thùng rác “Không có! Không có, anh không có nói gì cả.” Thượng Hảo Hảo hoảng loạn lắc tay “...” Nhạc Phong thẫn thờ nhìn cô ta, một hồi sau đó mới nói chuyện “Ồ! Vậy tôi đi về0đây!” Nói xong anh ta dùng bàn tay thon dài của mình sờ soạng khắp người tìm chìa xe, tìm gần nửa ngày mãi mà không tìm được. Thượng Hảo Hảo nhắc anh ta: “Chìa khóa xe của anh chắc là còn trên xe chưa rút ra.” “A!” Nhạc Phong đứng hình một giây rồi xoay người lại, vừa mới định đi ra ngoài, thì đột nhiên cảm thấy chân bủn rủn té nhào xuống. Thượng Hảo Hảo vội vàng đỡ lấy anh ta Anh ta say đến như vậy có thể lái xe về nhà được không? Thượng Hảo Hảo do dự một hồi “Hay là để tôi đưa anh về?” Gương mặt tuấn tú của Nhạc Phong quay lại nhìn Thượng Hảo Hảo, có người lái xe đưa về thì đương nhiên là quá tốt rồi.