*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7iểu Tường đứng bên cạnh nhìn với vẻ ao ước: “Chị Y Nhân, có phải chị sắp nổi tiếng rồi không? Ở thành phố W này mà cũng có fan của chị nữa.” “Đừng nói lung tung Chị chỉ đóng vai phụ thì sao có thể nổi tiếng được.” Nói rồi Cảnh Y Nhân lấy ra một tấm thiệp nhỏ bên trong bó hoa Nhìn dòng chữ quen thuộc trên tấm thiệp, Cảnh Y Nhân không tự chủ được mà nở một nụ cười xinh đẹp “Chúc em diễn phần cuối phim thành công, nhớ mong bà xã của Lục Minh!” Cô đã nói vừa nãy Lục Minh gọi hỏi số phòng có làm gì mà? Hóa ra để là cho cô một niềm vui bất ngờ Tiểu Tường bên cạnh nhón chân lên nhìn, Cảnh Y Nhân xấu hổ, vội vàng2thu tấm thiệp lại, giấu sau người “Chị Y Nhân, chị đừng có giấu nữa, em nhìn thấy cả rồi, nhớ mong bà xã của Lục Minh.” Nghe vậy, chị Cầu cũng mỉm cười “...” Mặt mũi Cảnh Y Nhân đỏ bừng “Cái miệng của cô đúng là, có phải cô ăn phải mỏ gà không, nói nhiều như vậy làm gì?” Ngoài miệng Cảnh Y Nhân buông lời trách móc nhưng trên mặt lại cười hì hì Cô lấy tẩm thiếp từ phía sau lưng ra, nhìn cẩn thận thêm một lần nữa Rõ ràng chỉ có mấy chữ nhưng Cảnh Y Nhân đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Cô ôm bó hoa, để cẩn thận lên tủ đầu giường Ngửi rồi lại ngửi, vừa thấy thơm lại vừa thấy ngọt ngào Cảnh Y Nhân đặt tấm thiệp xuống, chuẩn bị9gọi điện thoại cho Lục Minh Chỉ là, khi cô vừa đặt tấm thiếp lên tủ đầu giường, còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra thì lại phát hiện phía sau tấm thiệp vẫn còn mấy chữ nữa Cô vội vàng cầm tấm thiệp lên đọc “Tới phòng 317.” Chỉ vài chữ đơn giản nhưng lại làm Cảnh Y Nhân đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, trong lòng đầy kích động và vui mừng Cảnh Y Nhân chợt nghĩ, nhưng lại thấy suy đoán của mình không có khả năng lắm, cô còn liên tục tự nhủ với mình “Không thể nào, tuyệt đối không thể được, nhất định là thứ gì đó khác!” Cảnh Y Nhân vừa lẩm bẩm vừa đi ra cửa. Chị Cầu và Tiểu Tường ngẩn ra nhìn Cảnh Y Nhân, cô cứ lẩm bà lẩm bẩm như hòa6thượng đang tụng kinh vậy, nhưng họ lại không rõ cô đang nói gì... Cảnh Y Nhân đứng ở trước cửa phòng 317,âm thầm hít vào một hơi, tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh Suy đoán trong đầu mình nhất định tuyệt đối không thể xảy ra Cảnh Y Nhân hít một hơi thật sâu, đưa tay lên, ẩn chuông cửa. “Đỉnh đoong! Đinh đoong!...” Cảnh Y Nhân chăm chú nghe tiếng chuông cửa vang lên ba lần, một lát sau, “kẹt” một tiếng, cửa mở ra một khe hở. Đột nhiên, Cảnh Y Nhân nín thở, thật sự có người ra mở cửa. Sau đó, cánh cửa phòng từ từ bị kéo ra, trong phòng không bật đèn, tối om Cảnh Y Nhân còn chưa nhìn rõ người ở trong phòng thì đã thấy một cánh tay duỗi0ra, đột ngột kéo cô vào phòng “Ruỳnh” một tiếng, cửa bị đóng lại Cảnh Y Nhân bị đè lên cửa, tầm mắt đen kịt không nhìn thấy gì, bên mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc Một giây sau, đôi môi của Cảnh Y Nhân bị hôn lên.