*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy biết Nhạc Phong không vừa mắt với mình, nhưng cô là do cô Cảnh mời đến ăn cơm, không thể nào vì sự ghét bỏ của Nhạc Phong mà khiến bản thân khó chịu được Cảnh Y Nhân vừa tách thịt cua để vào chén của Nhạc Phong vừa âm thầm hỏi nhỏ Nhạc Phong: “Anh cảm thấy cô Hảo Hảo này thế nào?” “...” Nghe vậy, sắc mặt của Nhạc Phong trầm lại. Anh ta biết hôm nay Cảnh Y Nhân cố tình dẫn Thượng Hảo Hảo đến là vì lý do này, nếu như Thượng Hảo Hảo không nói gì với Cảnh Y Nhân, thì Cảnh Y Nhân làm gì vô duyên vô cớ dẫn cô ta đến đây chứ? Nghĩ vậy Nhạc Phong liền tức2giận trong lòng Anh ta quả thật xem thường Thượng Hảo Hảo rồi, lại dám lợi dụng Cảnh Y Nhân Nhạc Phong nhướng mày, không quan tâm nói: “Không thấy thế nào cả!” Giọng nói của Nhạc Phong không lớn không nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được “...” Cảnh Y Nhân đỏ mặt, vỗ vào Nhạc Phong một cái, cảnh cáo anh giữ chút thể diện cho con gái người ta “Quả thật không thấy thế nào mà, em muốn anh nói sao?” Nói xong Nhạc Phong đưa cánh tay lên đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú của mình, nghiêng người liếc nhìn Thượng Hảo Hảo “Ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn ra, muốn ngực không có ngực, như một lá bài vậy, vóc dáng như9cây gậy, không có người đàn ông nào sẽ thích đôi đũa cổ hủ như vậy đâu!” “...” Đối đũa cổ hủ? Cảnh Y Nhân ngại ngùng đến nỗi khóe môi co giật. Thượng Hảo Hảo tức giận đến nỗi đặt đôi đũa lên bàn phát ra tiếng “Cạch” “Anh Nhạc! Tôi trêu anh trọc anh hồi nào? Tôi có ngực hay không phiền đến anh sao? Tôi có thân hình ốm yếu phiền đến anh sao? Tôi cứ tưởng loại ông chủ lớn như anh có tố chất cao lắm, nhưng không ngờ loại người như anh cái miệng còn thấp hơn nhà xí, ăn nhiều phần quá hả?” “Anh không thích tôi không sao, nhưng hôm nay tôi được cô Cảnh mời đến, không phải anh mời6đến, xin anh tôn trọng tôi chút! Suy nghĩ của tôi có cổ hủ hay không liên quan gì đến anh?” Nói xong Thượng Hảo Hảo thở phì phò tiếp tục cầm đũa gắp thức ăn, nhét đầy thức ăn vào miệng, dường như coi thức ăn là Nhạc Phong, muốn cắn chết anh ta “...” Cảnh Y Nhân trợn mắt, không ngờ Thượng Hảo Hảo ngày thường ít lên tiếng, nổi giận lên nói chuyện cũng khá lợi hại Chỉ là trước giờ Nhạc Phong chưa bao giờ bị người khác la mắng, nhất thời khiến cô muốn cười phì, nhưng phải kiểm nén lại Nhạc Phong trợn mắt giận dữ: “Loại người phụ nữ thô lỗ, toàn lời nói cay độc, vọng tưởng trèo cao như cô0muốn được người khác tôn trọng thì nên biết làm người như thế nào Đừng có không có chuyện gì lại chạy đến trước mặt người khác, thật mất mặt.” “Suy nghĩ của cô cổ hủ gì chứ, tôi nói thân hình cô cổ hủ kìa...” 25 tuổi đầu chưa từng quen ai, không có người nào dám lấy, chưa từng biết được cảm giác tình yêu không phải là thiếu nữ cổ hủ sao? Dưới gầm bàn Cảnh Y Nhân dùng chân đá vào Nhạc Phong. Thượng Hảo Hảo là người con gái chưa từng kết hôn, Nhạc Phong nói vậy cũng có chút quá đáng. “...” Thượng Hảo Hảo bị chọc tức đến muốn phát điên Cô nghiến răng, trợn mắt nhìn Nhạc Phong: “Như nhau, như nhau thôi!” Thượng7Hảo Hảo khinh bỉ nhìn Nhạc Phong và đánh giá. “Chậc chậc chậc!” Lắc đầu nói: “Tràn đầy oán khí, nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, người đàn ông cổ hủ!” Anh ta cũng gần 30 tuổi vẫn chưa tìm được vợ thôi, không có tình yêu, còn dám nói cố?