*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sao không thấy tổng thống và phu nhân tổng thống vậy?” Lục Minh thản nhiên cười: “Bọn họ bận tham gia bữa tiệc của quốc gia rồi.” “..”Hóa ra là thế, nhưng anh ta lại nhận được thư mời do tổng thống gửi, vậy mà người lại không thấy ở đây, chuyện này cũng không khỏi.. Nhạc Phong cũng không để ý lắm mà thản nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách Người giúp việc bưng trà nước và thức ăn lên Người trong phòng bắt đầu nói chuyện phiếm Lục Minh buồn chán lấy bàn cờ của tổng thống ra chơi cờ với Nhạc Phong Lúc này Cảnh Y Nhân lẳng lặng dắt Nhạc Nhu ra khỏi nhà Nhạc Phong đang tập trung chơi cờ chỉ thản nhiên liếc về phía Nhạc Nhu một cái, phát hiện thấy cảnh Y2Nhân kéo Nhạc Nhu ra ngoài liền quay đầu lại nhắc Cảnh Y Nhân: “Đừng dẫn con bé đi xa quá!” “Biết mà! Chỉ ở trong vườn thôi!” Nói rồi khóe miệng Cảnh Y Nhân cong lên, kéo theo Nhạc Nhu mà chạy Cảnh Y Nhân dẫn Nhạc Nhu tới đình hóng mát ở góc vườn Hồ nước nhân tạo bao quanh đình hóng mát đã đóng một tầng băng mỏng mà mắt thường không dễ nhận ra Trong đình hóng mát có một người đàn ông mặc áo khoác gió dáng dài, quàng một chiếc khăn đậm màu đang đứng đó Một cơn gió thổi qua, chiếc khăn tơ tằm bay phất phới Mái tóc đẹp đẽ của người đàn ông rối bời trước trán. Nhạc Nhu chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông ấy Nhưng bóng lưng quen thuộc9này cũng làm bước chân cô chậm lại, buông bàn tay Cảnh Y Nhân ra, không tự chủ được mà đi từng bước về phía đình hóng mát Nhạc Nhu đi tới bên ngoài đình hóng mát thì đúng lại, sau đó từ từ quỳ xuống hành lễ “Đại vương tử!” “...” Hắc Long từ từ xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta hiện lên một nụ cười biến mất đã lâu, trong đôi mắt thâm thúy không giấu nổi sự kích động và đau lòng Anh ta đã nghe Cảnh Y Nhân nói về bệnh tình của Nhạc Nhu Cô đã quên hết tất cả mọi chuyện, trí nhớ đã quay lại thuở 16, vào quãng thời gian tốt đẹp nhất của bọn họ Hắc Long từ từ đi tới phía trước, đau lòng cúi người6đỡ Nhạc Nhu dậy, dịu dàng gọi một tiếng: “Nhu Nhu!” Khóe miệng Nhạc Nhu cong lên, cô ngước mắt lên nhìn Hắc Long, nụ cười khựng lại, lông mày nhíu chặt “...” Hắc Long mờ mịt nhìn Nhạc Nhu: “Nhu Nhu à, sao vậy?” Nhạc Nhu ngơ ngác nhìn Hắc Long: “Đại vương tử, sao ngài lại trở nên già hơn tuổi thế này?” “...” Khóe miệng Hắc Long giật giật Tuy hiện giờ anh ta đang 31 tuổi nhưng không có trở nên già có được không hả? Hơn nữa dáng vẻ anh ta nhìn trống vẫn rất trẻ đó Chỉ có thể nói, trước kia lúc mình còn trẻ nhìn trong quá non thôi Hắc Long kẻo Nhạc Nhu vào lòng, nỗi nhớ bị kiểm nén trong lòng đột nhiên bộc phát trong nháy mắt Anh ta vùi0đầu vào cổ của cô, hít hà hương thơm trên người cô, khàn giọng hỏi: “Nhạc Nhu, theo tôi về nước F có được không?” Nhạc Nhu không hiểu ra sao, vẫn gật đầu: “Được ạ, đại vương tử!” “Chúng ta kết hôn có được không?” “...” Nhạc Nhu sững người tại chỗ, không dám tin Cô chỉ là một kẻ dưới thấp kém, đại vương tử muốn cưới cô làm vợ sao? Hay là cô nghe nhầm rồi? “Chúng ta lại sinh một đứa nhỏ, đặt tên là Cẩu Cẩu.” “...” Nhạc Nhu hơi đẩy Hắc Long ra, nhìn anh ta, vội vàng lắc đầu: “Nguyên lão sẽ không đồng ý vương tử kết hôn với một kẻ dưới đâu...” “Để ý đám nguyên lão đó làm gì, nếu dám không đồng ý thì ông đây7giết chết bọn họ.” “..” Anh ta vĩnh viễn luôn ngang tàn, không nói đạo lý như vậy.