*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một người đàn ông xa lạ mặc áo thun, quần soóc, miệng đầy râu tua tủa, hàm răng thì ổ vàng, đôi mắt lõm sâu đến mức biến thành màu đen, gã ở cách đó không xa, đang bước về phía bọn họ. “Ơ kìa! Cô bám được người giàu có à?” “Không phải anh nói.. mai mới về sao?” Khuôn mặt Nguyễn Tú Mai lạnh lùng, bà ấy căng thẳng đến mức nói chuyện cũng ngập ngừng. Nói xong, Nguyễn Tú Mai đặt Tiểu Tiểu xuống, đưa con gái mình cho Đại Đâu Đâu “Hôm nay tôi rảnh rỗi thì về, không phải là chuyện rất bình thường sao.” Gã đàn ông nói với vẻ vô lại, cùng lúc đó gã cũng liếc mắt nhìn tài xế và Đại Đầu Đâu, thấy Đại Đâu Đâu vui mừng2nắm tay con gái của mình chuẩn bị bước lên xe, thì gã lập tức chắn ngang trước cửa xe, ngăn trở hành động của Đại Đâu Đâu lại. “Thằng quỷ nhỏ, mày định dẫn con gái tao đi đâu hả?” “...” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Đại Đâu Đầu đông cứng lại. “Nói chuyện với cậu chủ nhà chúng tôi thì hãy tôn trọng một chút, đắc tội nhầm người thì ông không gánh nổi hậu quả đâu.” Tài xế lạnh lùng cảnh cáo Gã đàn ông này khinh thường cười khẩy một tiếng Gã ngước mắt nhìn thoáng qua Nguyễn Tú Mai, sau đó lại nhìn về phía Lâm Tiểu Tiểu “Hóa ra không phải là cô tìm được người giàu có, mà là con gái tôi tìm được à?” “Lâm Lượng, anh đừng có ở7đây nói hưu nói vượn!” Nguyễn Tú Mai lạnh lùng quát lên cảnh cáo Gã đàn ông bị gọi là Lâm Lượng dường như không để Nguyễn Tú Mai vào mắt, gã dùng ánh mắt tham lam mà nhìn chằm chằm vào Đại Đâu Đâu “Tên nhóc kia, nếu mày muốn con gái tao đi theo mày thì cũng được thôi, nhưng tóm lại phải cho tao tiền Con gái của tao đâu thể nào cho mày chơi không được, đúng không?” Lâm Lượng xấu xa nói xong, Nguyễn Tú Mai tức giận đến mức bước lên, quăng cho ông ta một cái tát rất mạnh. “Lâm Lượng, anh là cái đồ khốn chết tiệt! Khiến người ta buồn nôn!” Lâm Lượng nghiêng người tránh được, sau đó còn bắt lấy tay Nguyễn Tú Mai. “Cô còn dám đánh9tôi nữa cơ à, làm phản rồi sao?” Nói xong, gã đàn ông đẩy Nguyễn Tú Mai ra, giơ tay định tát một cái vào mặt của Nguyễn Tú Mai Thế nhưng cái tát này còn chưa kịp giáng xuống, vừa tới bên mặt của Nguyễn Tú Mai đã bị cản lại Tay của Lâm Lượng bị tài xế mạnh mẽ túm chặt, sau đó anh ta vung tay đẩy gã đàn ông này ngã xuống đất Đại Đâu Đâu hờ hững đỡ Tiểu Tiểu lên xe. Sao Lâm Lượng có thể bỏ qua như vậy chứ, gã thuận thế nằm ườn trên đất không chịu đứng dậy. “Bọn mày cướp con gái của tao, lại còn đẩy ngã tao! Có đứa coi trời bằng vung, ban ngày ban mặt mà đánh người ta như bọn mày à!?” Lâm5Lượng nằm trên đất mà kêu trời trách đất “Cứu với! Khủng khiếp quá, có kẻ đánh người!” Tài xế không thèm để ý đến gã đàn ông này, kệ gã gào khóc dưới đất. Đợi đến lúc Đại Đâu Đâu và Tiểu Tiểu lên xe hết, tài xế lập tức đóng sầm cửa xe, sau đó nói với Nguyễn Tú Mai: “Mẹ của Tiểu Tiểu, cô hãy cẩn thận nhé Chúng tôi đi trước đây.” Nguyễn Tú Mai gật đầu, cô không sợ gì cả, chỉ lo lắng cho con gái mình thôi Chỉ cần con gái đi rồi thì cô cũng không cần quan tâm đến chuyện Lâm Lượng náo loạn thế nào nữa. Nói xong, tài xế vòng ra phía trước rồi bước lên xe Thấy thế, Lâm Lượng lập tức đứng dậy, trèo lên kính chắn3gió của cửa sổ xe “Bọn mày đẩy tao làm tao ngã bị thương, hôm nay bọn mày không bồi thường thì đừng hòng tao chịu bỏ qua!” “Anh có biết xấu hổ hay không?” Nguyễn Tú Mai gào thét bước lên kéo Lâm Lượng, nhưng sau đó lại bị Lâm Lượng hất ra Lâm Tiểu Tiểu ngồi ở đằng sau sợ sệt có người lại Đại Đâu Đâu hờ hững ra lệnh: “Đuổi ông ta đi Nếu muốn đòi tiền thì bảo ông ta đến Nhà Vàng của tổng thống mà lấy.” “Vâng!” Tài xế lập tức đẩy cửa ra rồi bước xuống xe, không chút lưu tình mà kéo Lâm Lượng ra khỏi xe Lâm Lượng ngã bịch một tiếng xuống đất rất mạnh, lần này thực sự không nhẹ “Muốn đòi tiền đúng không! Đến Nhà Vàng tìm tổng thống, nói cậu chủ nhà chúng tôi đẩy anh ngã bị thương, tự nhiên sẽ có người đưa tiền cho anh đấy.” Lâm Lượng như đang lọt vào trong sương mù, không hiểu gì cả. “M* nó, đừng có lừa phỉnh tao! M* nó, mày là ai hả, dựa vào cái gì mà bảo tao đòi tiền tổng thống, tao đến đó không phải là tìm chết sao?” “Anh cũng biết là tìm chết? Tôi đã nói với anh rồi, cậu chủ nhà chúng tôi không phải là người mà anh có thể đắc tội được Cút ngay!” Quăng lại câu nói này, tài xế nhanh chóng lên xe rồi nổ máy. Lâm Lượng lại nhào lên một lần nữa, gã nằm nhoài trên kính chắn gió, không cho bọn họ đi Tài xế dứt khoát khởi động xe, quán tính làm cho Lâm Lượng sợ sệt bám chặt vào kính chắn gió Sau đó tài xế đột ngột phanh lại, quán tính khiến Lâm Lượng văng ra khỏi xe, lăn quay dưới đất Tài xế thuận theo thể đó mà nhanh chóng rẽ qua cách vị trí gã ngã một khoảng, sau đó mới quay đầu xe, chạy về một lối đi khác của khu dân cư mà ra ngoài Nhìn chiếc siêu xe nghênh ngang rời đi, Lâm Lượng bò dậy từ dưới đất rồi lập tức điên cuồng hét lên với Nguyễn Tú Mai. “C** nó, sao mày không nói cho tao biết cái tên đó là ai? Mày có chỗ dựa rồi nên gan cũng lớn đúng không?”