*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tình cảm thầm mến này vốn là bí mật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không thể bị người ta biết được Chi bằng anh ta đồng ý yêu cầu của Quý Quân Mỹ, đồng thời cũng có thể khiến Quý Quân Tuyết ở lại bên cạnh để anh ta chăm sóc Mỗi ngày có thể nhìn thấy nụ cười tươi như ánh mặt trời của cậu, Cảnh Triệt đều thấy vui vẻ suốt cả ngày Nhưng ngày Quý Quân Mỹ đào hôn, anh ta trở thành trò cười của cả thành phố Anh ta không hề để ý mấy thứ đó, nên chẳng hề nghĩ ngợi gì, chỉ lo lắng Quý Quân Mỹ chạy rồi, Quý Quân Tuyết sẽ không ở lại nhà anh ta nữa Ở chung dưới2cùng một mái hiên, một tháng biết bao hạnh phúc sẽ kết thúc. Cảnh Triệt về đến nhà, vẫn ở trong xe không dám xuống, sợ hãi vừa vào cửa, trong nhà sẽ không còn một bóng người. Anh ta ở trong xe hút một điếu rồi lại một điếu thuốc Mãi đến khi sắc trời dần dần tối sầm lại, anh ta phát hiện đèn trên tầng hai vẫn sáng, thế mới biết trong nhà vẫn có người Đang lúc anh ta mừng rỡ như điên, xuống xe muốn vào phòng thì Quý Quân Tuyết lại kéo hành lý xuất hiện ở huyền quan Trái tim anh ta quặn đau như bị kim đâm vậy Đúng là Quý Quân Tuyết vẫn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi anh ta Lúc ấy, Cảnh7Triệt không thể nhịn được, liều lĩnh hung hăng ôm lấy cậu, cương quyết không cho cậu đi Mới qua một tháng mà cậu lại muốn rời khỏi Cảnh Triệt bình tĩnh nhìn Quý Quân Tuyết im lặng một lát, đè nén sự tức giận và xao động trong lòng xuống, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Em không quen ở đây à?” Quý Quân Tuyết ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Cảnh Triệt, lắc đầu “Anh Cảnh Triệt, đừng chờ chị em nữa, chị ấy không đáng để anh chờ đợi như vậy đâu, em dọn ra là vì muốn anh có thể tìm được nửa kia của mình.” “...” Đôi mắt sâu thẳm tuấn dật Cảnh Triệt bình tĩnh nhìn cậu. Nửa kia trong lòng anh ta đang ở9ngay trước mặt, nhưng anh ta lại không thể nói nói ra “Em dọn ra thì anh chẳng còn mong đợi gì cả!” Anh ta chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu là đủ rồi, chỉ một yêu cầu như vậy thôi cũng khó khăn đến thế sao? Cảnh Triệt đi đến gần và dừng lại trước mặt anh ta, nâng một cánh tay lên muốn vuốt ve khuôn mặt tuấn dật đáng yêu của cậu, muốn ôm cậu vào trong lòng Bàn tay vừa dùng hai giây trên khuôn mặt cậu, cuối cùng chuyển dời đến đỉnh đầu, xõa mái tóc mềm mại của cậu và lạnh nhạt nói: “Em ở lại với anh Bằng không, anh sẽ cô độc một mình...” “Nhưng mà em...” “Có vấn đề gì5khó giải quyết, em có thể nói với anh, nếu mà về trường học thì ngay cả một người giúp em cũng không có!” Cảnh Triệt đánh gãy lời nói của cậu, rút tay về Anh ta lập tức xoay người đặt vali của Quý Quân Tuyết lên giường rồi mở ra, lấy quần áo của Quý Quân Tuyết để lại vào trong tủ “...”Quý Quân Tuyết có chút khó xử lại ngỡ ngàng nhìn Cảnh Triệt Động tác của Cảnh Triệt hơi gấp gáp, anh ta mở tủ quần áo ra, nhét quần áo lung tung vào trong Một vali quần áo bị ném hết, khi gần thấy đáy thùng, một bức ảnh xuất hiện Nhìn thấy khung ảnh, động tác đang ném quần áo của Cảnh Triệt đột nhiên khựng3lại.. Theo bản năng, anh ta đẩy quần áo xung quanh ra, cầm khung ảnh dưới đáy vali lên Nhìn thấy cảnh Triệt lấy bức ảnh kia ra, Quý Quân Tuyết bỗng đỏ mặt.