*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3nh ta nhìn lướt qua trên bàn trà trong phòng không có nước, miệng có chút khô, Cảnh Triệt đi xuống phòng bếp dưới tầng để lấy nước khoáng. Anh ta vừa mới đi xuống dưới tầng thì nhìn thấy đèn phòng bếp sáng lên Cảnh Triệt đi dép lê, âm thanh đi lại vốn không lớn, hơn nữa bây giờ anh ta còn cố ý bước nhẹ đến phòng bếp, nhìn thấy Quý Quân Tuyết đang vo gạo ở bồn rửa “...” Đã trễ thế này rồi mà lại chuẩn bị gạo nấu cơm? Bên cạnh có một cái đĩa củ lạc vừa rửa, nho khô, quả nhãn, đậu đỏ linh tinh gì đó ngâm ở trong nước. Thấy thế, Cảnh Triệt ngỡ ngàng mở miệng hỏi: “Đã trễ thể này rồi em còn chưa ngủ à, đang làm gì thế?” Quý Quân Tuyết đang tập trung2làm, đột nhiên có giọng nói vang lên khiến cậu hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Triệt Nhìn thấy cảnh Triệt trong phòng bếp, để trần nửa người trên, da thịt trắng tuyết, lộ ra bộ ngực và eo nhân ngư gợi cảm, Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ lập tức quay đi, cúi mắt xuống, tiếp tục vo gạo và lạnh nhạt giải thích “Em muốn làm chút cháo dinh dưỡng cho anh cảnh Triệt ăn sáng ngày mai, mấy thứ này cần ngâm trong nước một đêm trước, ngày mai mới có thể nấu.” “...” Cảnh Triệt đi từng bước một đến trước mặt cậu, giật lấy rổ đựng gạo, “Ầm” một tiếng, đặt xuống bồn rửa Động tác của Cảnh Triệt không mạnh, nhưng lại gây âm thanh không nhỏ, rổ gạo suýt nữa bị đổ. “Đã7là giờ nào rồi mà em còn làm mấy thứ này, ngày mai có còn định đi học hay không thể?” Nói xong, Cảnh Triệt đẩy Quý Quân Tuyết ra khỏi phòng bếp “Em làm nhanh ấy mà, đổ nước vào ngâm là xong.” “Lát nữa để anh làm!” Nói xong, Cảnh Triệt kéo Quý Quân Tuyết rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng của Quý Quân Tuyết. Cảnh Triệt lấy ra một chiếc khăn mặt giúp cậu lau khô đôi bàn tay trắng nõn, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ: “Vết thương trên tay em còn chưa lành đâu Anh đã nói mấy lần rồi mà vẫn còn động vào nước à?” “Ngoan ngoãn lên giường nằm đi!” Cảnh Triệt ném khăn mặt sang bên cạnh, chỉ vào giường lớn của Quý Quân Tuyết. “...” Quý Quân Tuyết ngoan ngoãn ngồi lên giường, cởi giầy, đang9định nằm xuống, tầm mắt liếc đến nửa người trên bóng loáng, trắng nõn của Cảnh Triệt, mặt bỗng lập tức đỏ lên. Rõ ràng cũng là đàn ông, sao lại đỏ mặt chứ Quý Quân Tuyết vừa nghĩ đến đây thì lại chú ý tới dưới trên ngực Cảnh Triệt có một vết sẹo nhỏ tròn Vốn đang định nằm xuống thì Quý Quân Tuyết lại lập tức đứng lên, đưa tay đến gần ngực Cảnh Triệt “Anh Cảnh Triệt, chỗ này thấy thế nào cũng giống vết thương do súng đạn ấy.” “..” Cảnh Triệt khựng lại, đôi mắt sâu thẳm, bỗng dưng, hơi thở trở nên dồn dập Anh ta cúi đầu liếc bàn tay trắng nõn thon dài của Quý Quân Tuyết đang chạm vào ngực anh ta Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực của anh ta, nhiệt độ của đầu ngón tay5giống như vô số con kiến chui vào trong lòng Cảnh Triệt vậy Cậu vừa chạm vào là anh ta cảm thấy nó giống như một ngọn lửa, ầm một cái, thiêu đốt khắp cánh rừng khổ vậy, chỉ hận không thể bổ nhào vào cậu thanh niên đáng yêu, tuấn dật trước mặt Yết hầu Cảnh Triệt trượt lên xuống, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, lạnh lùng hất tay cậu ra. “Cái gì mà giống, vốn đúng là thế mà.”