*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhìn thấy hình ảnh ấy, đôi mắt cảnh Triệt dường như sâu thêm, hơi thở bất ổn, anh ta cưỡng ép mình dời mắt sang chỗ khác, đi tới bên cạnh giường, đặt cốc nước trong tay xuống rồi lại đắp lại chăn cho Quý Quân Tuyết. “Nóng.. nóng quá Em không muốn đắp chăn.” Cảnh Triệt dịu dàng dỗ dành: “Nóng cũng phải đắp chăn, ra mồ hôi là khỏe, sẽ không khó chịu nữa.” Quý Quân Tuyết bị sốt đến mức đầu óc choáng váng, theo bản năng đạp chăn ra, nhưng Cảnh Triệt lại giữ chặt chăn đè trên người cậu Cậu không còn chút sức lực nào nên không thể đẩy ra được Bất đắc dĩ, Quý Quân Tuyết lại chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Cảnh Triệt, theo bản2năng nắm lấy như vớ được cọng rơm cứu mạng vậy Cậu nắm lấy tay anh ta, áp lên mặt mình rồi trượt xuống cổ, xuống ngực Cảm giác lạnh lẽo làm cho thân thể nóng rực của cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút. “Ưm...” Quý Quản Tuyết nóng bức, khó chịu khẽ rên rỉ. Cảnh Triệt hốt hoảng, đột ngột rút tay lại, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập điên cuồng, máu nóng trào dâng khắp người, lo lắng rằng anh ta mà không đi thì giây sau sẽ không giữ được mình mà xông lên mất Cảnh Triệt đắp kín chăn cho Quý Quân Tuyết Đắp chăn kín rồi uống thuốc, một lúc sau sẽ không khó chịu nữa.” “.. Nóng quá.. Nước...” Quý Quân Tuyết khó chịu nhỏ giọng kêu. Cảnh Triệt ngồi7bên giường, một tay đỡ đầu Quý Quân Tuyết lên, một tay đút nước cho cậu để cậu uống cho đỡ nóng Nhưng Quý Quân Tuyết bị sốt nên cổ họng rất đau, nuốt xuống rất khó khăn, chỉ hơi dùng sức đã thấy đau rồi, trong vô thức, cậu không muốn nuốt xuống Nước đưa đến bên miệng cậu rồi nhưng không có cách nào nuốt xuống được nên hay chảy xuống từ khóe miệng Cứ liên tục như thế mấy lần, Quý Quân Tuyết vẫn không nuốt được Cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả thuốc cũng không uống được. Cảnh Triệt liền đỡ lấy gáy cậu, một tay thì nhanh chóng nhét thuốc vào miệng minh, sau đó ngậm một ngụm nước trong miệng, rồi vô cùng nhanh chóng mà9bá đạo lấp kín đôi môi mềm mại, thơm ngọt của Quý Quấn Tuyết, đẩy nước và thuốc trong miệng vào trong miệng của cậu, ép cậu phải nuốt xuống Nhiệt độ nóng bỏng của hai đôi môi, làn da lạnh lẽo của Cảnh Triệt làm Quý Quân Tuyết vô thức đưa tay lên sờ mặt anh ta rồi ôm lấy cổ anh ta Dụ dỗ mê hoặc như vậy đúng là sự khiêu chiến rất lớn đối với sự tự chủ của Cảnh Triệt. Nước trong miệng Cảnh Triệt đã đẩy hết, nhưng anh ta vẫn có chút không nỡ rời đi, lưu luyến bờ môi của cậu một lúc, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của cậu, đầu lưỡi tà mị quét qua khóe miệng ẩm ướt ấy. Lưu luyến không5nỡ rời khỏi bờ môi của cậu... Cảnh Triệt đứng lên, cất hộp thuốc đi. Quý Quân Tuyết lại đá chăn ra “...” Cảnh Triệt cất hộp thuốc xong, quay trở lại giường, kéo chăn lên rồi cứ thế mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cả người dẫn chăn vào trong lòng Lúc đầu, Quý Quân Tuyết nóng bức khó chịu nên giãy giụa một chút Nhưng dần dần, thuốc phát huy tác dụng, Quý Quân Tuyết dần chìm vào giấc ngủ, tiếng thở khó khăn nhưng đều đều truyền đến.. Cảnh Triệt cứ thế ôm cậu ngủ cả đêm... Ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ Quý Quân Tuyết từ từ mở đôi mắt trong suốt của mình ra, tinh thần cậu có vẻ tỉnh táo3vô cùng.